Dùng xong bữa trưa, Từ Man lau miệng, lại rửa sạch tay trong chậu nước rải hoa khô, rồi mới tựa trên giường êm quay đầu về phía Hồng Quế khẽ gật đầu.
Hồng Quế khom người cúi đầu, thối lui đến cạnh cửa, mới hướng ra ngoài liếc mắt một cái.
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa đi vào một lão phụ nhân, một thân áo khoác ngắn bằng gấm Tứ Xuyên thêu hoa màu lam tối viền vàng, mái tóc bóng mượt vấn thành búi tóc, chỉ có vài sợi tóc trắng bên tóc mai không thấy rõ, lại nhìn đến cây trâm ngọc nạm vàng trên búi tóc bà ta kia, tỉ lệ sợ là không kém mấy so với những lão phu nhân gia đình phú quý.
“Thỉnh an quận chúa, lão nô đã trở lại.” Quan ma ma khom mình hành lễ, nụ cười thân thiết làm cho nếp nhăn nơi khóe mắt hiện ra không ít, trông mặt mũi quả thật là một cụ bà hiền lành.
Từ Man nhoẻn miệng cười, ngoẹo đầu nói: “Ma ma sao đi lâu như vậy.”
Quan ma ma khóe miệng cứng đờ, cũng hơi có chút xấu hổ, thời gian bà đi quả thật quá dài, chí ít lúc quận chúa bị thương, bà ta cũng không gấp gáp chạy về. Nhưng lời này cũng không thể nói, chỉ có thể thở dài: “Quê nhà xa xôi, xe ngựa quá chậm, đợi lão nô nghe được tin quận chúa bị thương chân, ngày đêm thương nhớ, vội vội vàng vàng chạy trở về, nhưng vẫn đã muộn, còn mong quận chúa thứ tội.”
Từ Man nhìn Quan ma ma, trong lòng hừ lạnh, lời này nói cho người khác nghe, người khác phỏng chừng sẽ không nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-chien-thuong-vi/982764/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.