🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
Trong lòng Tạ Ngọc My cười nhạo không ngừng.

Nha đầuquê mùa này thật không có mắt nhìn, đây là gấm Thục đáng giá mấy trăm lượng bạc một xấp, nếu biết giá cả, chắc chắn nó sẽ tức đến ói ra máu.

Lão phu nhân vốn đã không thích nàng, nghe vậy, cũng giả lả nói: “Vào phủ mấy ngày đã tiến bộ, biết nhường nhịn, tốt lắm. Vậy đại nương cứ chọn trước đi."

Cố Thị thoáng nhìn Tạ Ngọc Uyên một cái đầy ý tứ.

Lần trước chọn trang sức, nha đầu này đã chọn thứ đắt nhất, lần này lại nhường xấp vải, trong lòng nó đang có tính toán gì đây?

Mang theo thắc mắc, Cố Thị chọn xấp vải có màu sắc nhã nhặn.

Tiếp đến Tạ Ngọc Thanh và Tạ Ngọc Hồ lần lượt chọn xong hai xấp, Tạ Ngọc My thỏa lòng chọn được xấp gấm đỏ tươi đẹp nhất.

Thiệu di nương cầm khăn tay, ngón tay có phần trắng bệch.

Một sự ghen tức và không cam lòng chưa từng có từ trước đến nay trỗi dậy trong lòng bà.

Khoảng cách giữa chính thất và thiếp thất như mây với bùn.

Trước đây những gì Cố Thị có, Thiệu thị cũng không kém phần nào; giờ thành thân phận thiếp thất, dù lão phu nhân có sủng ái thế nào, cũng không vượt qua quy tắc.

Những thứ tốt như thế này sẽ không còn phần bà nữa, Thiệu di nương cúi đầu, giấu đi hận thù trong mắt.

Tạ Ngọc Uyên nhìn bàn bát tiên đã trống không, khóe môi hiện nét lạnh lùng.

Tuần Diêm Ngự Sử Dương Châu Trần gia, kiếp này tốt nhất là cách xa nàng, dù chỉ một sợi chỉ, một hạt gạo nàng cũng ghét đến mức sợ rằng làm bẩn mắt mình.

Một buổi trưa nghỉ ngơi trôi qua trong việc lựa chọn vải vóc của mọi người.

Khi Tạ Ngọc Uyên đang muốn đứng dậy rời đi, Tạ quản gia phủ vội vàng chạy đến bẩm báo: “Lão phu nhân, Đại thiếu gia đã dẫn Trần thiếu gia đến."

Trần thiếu gia?

Nụ cười trong mắt Tạ Ngọc Uyên dần tan, bàn tay phải giấu trong ống tay áo nắm chặt, rồi từ từ thả lỏng.

Tốt lắm!

Người cũ lại gặp rồi!

Gương mặt lão phu nhân ánh lên vẻ vui mừng, vội nói: “Nhanh, nhanh mời người vào phủ."

Bà quay sang dặn dò đại nha hoàn Đông Mai: “Mời Trần thiếu gia ở lại dùng bữa tối, bảo bếp chuẩn bị thêm vài món ngon."

"Dạ, lão phu nhân." Đông Mai cười đáp lời.

Trần gia từ Cô Tô chuyển đến, tuy gia thế cao nhưng ở phủ Dương Châu không có thân thích bạn bè.

Cũng là cái duyên, Trần thiếu gia và Đại thiếu gia tuy cách nhau ba tuổi, nhưng vừa gặp đã như thân thiết, chỉ trong ba tháng đã xưng huynh gọi đệ.

Nghe nói trưởng bối Trần gia vô cùng cưng chiều thiếu gia đó, muốn sao cho sao, muốn trăng cho trăng, thấy hắn kết giao được bạn tốt lập tức lập tức nhờ người mang quà trọng hậu đến, chắc cũng có ý muốn kết giao.

Lúc này, lão phu nhân đứng dậy, bảo: “Các con đi cùng ta ra cổng đón Trần thiếu gia, đừng để người ta nói Tạ gia chúng ta thất lễ."

Cố Thị động lòng, ra hiệu bằng ánh mắt với con gái.

Tạ Ngọc Thanh lập tức đi theo sau lão phu nhân ra đón.

Thiệu di nương cũng vội dùng khuỷu tay thúc vào Tạ Ngọc My vẫn đang ngơ ngác, ra hiệu nàng phải tỉnh táo, lập tức theo lão phu nhân.

Tạ Ngọc Hồ thấy thái độ của di nương và chị cả, vô thức bước chậm lại.

Nàng đi chậm lại mới phát hiện còn có người đi chậm hơn mình.

Tam muội cứ rề rà ở phía cuối, bước chân chậm đến mức có thể giẫm chết con kiến.

"Tam muội không muốn ra hóng chuyện sao?"

Tạ Ngọc Uyên hờ hững trả lời: “Có gì đáng xem, mặt người ta đâu có mọc hoa."

Tạ Ngọc Hồ ngoài mặt không tỏ ra, nhưng trong lòng thở dài.

Thật đúng là một cô bé ngốc, cái "không có gì đáng xem" mà muội nói chính là người mà cả Tạ gia đang cật lực tìm cách kết giao đấy!

Tưởng là gặp nhau tình cờ sao?

Không phải đâu, là đại ca theo lời của phụ thân, tìm đủ mọi cách, tốn cả đống bạc để lôi kéo đó.

---

Khi các cô nương Tạ gia đến cổng sân, từ xa đã thấy Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia đi cùng một thiếu niên tuấn tú tiến lại.

Thiếu niên đó cầm một chiếc quạt gấm, mặc áo gấm màu xanh, dáng cao hơn so với những người cùng tuổi.

Từ xa không nhìn rõ khuôn mặt hắn, nhưng cái dáng vẻ cao quý, điềm đạm đó khiến người ta vừa nhìn đã ngưỡng mộ.

Gương mặt các cô nương Tạ gia đều lập tức ửng lên màu đỏ nhạt.

Quả là một thiếu niên phong độ ngời ngời!

Còn Tạ Ngọc Uyên thì vẫn không ngẩng đầu lên.

Thực ra, dù không nhìn, nàng cũng có thể vẽ ra khuôn mặt người đó trong lòng.

Lông mày đậm như mực, mắt sáng như sao, sống mũi cao thẳng, một đôi môi hơi mỏng, kết hợp lại tạo nên một khuôn mặt đẹp đến mức khó tin.

Chỉ có một khuyết điểm, đó là mắt hắn hơi xếch, nhất là khi cười, ánh sáng xung quanh đồng tử phản chiếu lên vẻ trêu đùa.

Và thực tế, hắn đúng là như vậy.

Thiếu niên áo xanh bước đến gần, cúi người chào, đứng thẳng dậy, nụ cười rạng rỡ nói: “Chúc lão phu nhân an khang."

Lão phu nhân quan sát kỹ, trong lòng không khỏi kinh ngạc, bèn thân thiện nói: “Quả là nước Cô Tô mới nuôi được cậu thiếu niên tuấn tú thông minh thế này, nhìn một cái là đã thấy thích rồi."

"Lão phu nhân, Trần thiếu gia, tên là Trần Thanh Diễm, đầu xuân vừa qua sinh nhật mười lăm tuổi, nhưng cũng giống như cháu, đã có danh Tú tài rồi."

Lão phu nhân trách nhẹ cháu trai: “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, cháu thua rồi nhỉ."

Tạ Đại thiếu gia mỉm cười: “Diễm đệ hoàn toàn vượt trội hơn cháu."

Trần Thanh Diễm khiêm tốn trả lời: “Quân ca quá khen rồi."

"Lão phu nhân, đừng đứng mãi thế, mời Trần thiếu gia vào uống chén trà đi." Cố Thị cười dịu dàng nói.

Đẹp trai, gia thế tốt, tuổi còn nhỏ mà đã có công danh, tương lai tiền đồ rộng mở, chỉ không biết liệu con gái mình có duyên phận hay không.

Trần Thanh Diễm vén áo choàng, bước vào phòng khách dưới sự vây quanh của mọi người. Không biết là cố ý hay vô tình, hắn ngồi đối diện bốn vị tiểu thư Tạ gia.

Ánh mắt lướt qua bốn người, cuối cùng dừng lại ở Tạ Ngọc Uyên.

Thiếu nữ trước mặt dáng vẻ còn nhỏ, nhưng da trắng như tuyết, nét mặt như tranh vẽ. Một đôi mắt đen láy trong trẻo vô cùng.

Trong lòng thầm nghĩ, tiểu cô nương này quả thật rất đẹp.

Ánh mắt lão phu nhân đầy quan tâm: “Dạo này ngươi học hành có bận không, trong nhà trưởng bối có quản nghiêm không?"

Trần Thanh Diễm đón chén trà nha hoàn đưa đến, đặt trên bàn, mỉm cười: “Học hành tạm ứng phó được, trưởng bối thường giám sát bên cạnh, nên không dám lơ là."

Lão phu nhân chưa kịp lên tiếng, Thiệu di nương đã không nhịn được chen vào: “Đúng là đứa trẻ xuất thân từ gia đình danh giá, thật hiểu chuyện."

Nghe thấy vậy, sắc mặt Cố Thị lập tức hơi trầm xuống.

Trưởng bối và khách nói chuyện, đâu đến lượt một di nương chen vào. Sao, lại muốn tranh giành với Đại phòng à?

Ta khinh!

Đường đường con gái trưởng của Đại phòng Tạ gia còn không dám mơ tưởng, con gái thứ xuất của nhà bà đừng có nằm mơ.

Không xứng!

Thiệu di nương tất nhiên biết con gái mình không xứng, nhưng bây giờ không xứng, không có nghĩa là sau này không xứng.

Trần thiếu gia hiện tại còn nhỏ, đợi vài năm nữa bà xử lý nương con Cao Thị, lại lên ngôi chính thất nhị phòng Tạ gia, chẳng phải là sẽ xứng hay sao! 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.