Vương Trực sợ đến mức vội quỳ xuống: “Thập Lục gia xin chỉ dạy, nô tài... nô tài thật sự không nhớ ra."
Sắc mặt Lý Cẩm Dạ bỗng chốc tối sầm lại: "Ngày nghĩ gì, đêm mơ đó. Vương công công, đừng quên mục đích chuyến đi Dương Châu lần này."
Vương Trực như vừa tỉnh giấc mộng, lập tức bò dậy từ mặt đất, tay tự tát vào má vài cái: "Xem trí nhớ của nô tài này, thật đáng chết, suýt nữa thì làm hỏng đại sự!"
Lý Cẩm Dạ phất tay áo bỏ đi.
Vương Trực đợi đến khi ngài đi xa, mắt lập tức đảo nhanh mấy vòng: “Người đâu."
"Công công?"
"Giờ Ngọ ngày mai, chuẩn bị kiệu đi Tạ phủ."
"Vâng."
...
Tạ Ngọc Uyên trở về phòng, thổi tắt ngọn đèn dầu, muốn ngủ nhưng không sao ngủ được, trong đầu cứ quay cuồng với đủ thứ suy nghĩ lộn xộn.
Đương kim thiên tử có đông hoàng tử, An Vương xếp thứ mười sáu, vốn chẳng phải là ứng viên tranh đoạt ngôi báu, tuổi còn nhỏ tại sao lại muốn khởi binh tạo phản, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Kiếp này, lịch sử liệu có thay đổi không?
Hay vẫn tiếp tục đi theo con đường cũ?
Tạ Ngọc Uyên từ từ ngồi dậy trên giường, ôm chăn cười khổ.
Làm gì có thay đổi nào?
Dù nàng có nghĩ nát óc để thay đổi số phận, cha nàng vẫn chết, nàng và nương vẫn phải quay về Tạ phủ, vụ hành thích ấy vẫn xảy ra.
Chỉ có chi tiết khác đi, nhưng kết quả... vẫn như cũ.
Căn phòng tĩnh lặng đến khác thường, Tạ Ngọc Uyên chống tay lên má, nhìn chăm chú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909080/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.