"Quả thật... lớn nhanh quá." Tạ Ngọc Uyên khẽ chạm tay lên mũi: “Vậy thì chúc người sức khỏe an khang, mọi sự như ý."
Nói xong, nàng nở một nụ cười, sắc mặt dần dịu lại.
Lý Cẩm Dạ tất nhiên nhìn thấy sự thay đổi này: “Có gì muốn hỏi thì hỏi đi, đừng giữ trong lòng."
Tạ Ngọc Uyên giằng co trong lòng một lúc: “... Độc của An Vương đã hết chưa?"
Lý Cẩm Dạ không nói gì, giơ tay lên, ra hiệu cho nàng bắt mạch.
Tạ Ngọc Uyên dù gan có lớn đến đâu cũng không dám bắt mạch cho An Vương, chỉ cười: "Nhìn sắc mặt An Vương hồng hào, thần thái sảng khoái, chắc là đã khỏe rồi."
Ánh mắt Lý Cẩm Dạ trở nên lạnh lẽo, cố chấp đưa tay tới trước vài phân.
Tạ Ngọc Uyên buộc mình lấy lại chút dũng khí, đặt ba ngón tay lên.
Vừa chạm vào, mày nàng lập tức nhíu lại, cười khô khan vài tiếng: "Nhìn sắc mặt An Vương hồng hào, hoá ra..."
Thực ra chỉ là bình hoa trang trí thôi!
Mạch này, còn kém hơn lúc ở Tôn Gia Trang!
"Cũng giống như ngươi không muốn về Tạ gia, nơi đó cũng không phải nơi ta muốn trở về." Lý Cẩm Dạ im lặng một lúc rồi nói.
Nghe xong, Tạ Ngọc Uyên nghiến chặt răng, cả người căng thẳng như dây đàn sắp đứt.
Nàng ở Tạ gia như đi trên băng mỏng;
Hắn ở Kinh Thành nơm nớp lo sợ;
Đều là đấu tranh sinh tồn, chẳng ai thoải mái hơn ai.
Có lẽ vì trong lòng cân bằng lại, Tạ Ngọc Uyên từ từ thả lỏng hàm răng: "Vương gia, ngài phải bảo trọng."
Lý Cẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909085/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.