Tạ Ngọc Uyên giấu đi sự chấn động trong lòng, mỉm cười với nàng: “Cảm ơn đại tỷ.”
“Cảm ơn gì chứ, chúng ta là tỷ muội, chẳng lẽ lại để một con nha hoàn chia rẽ được.” Tạ Ngọc Thanh nói xong thì buông tay, nhẹ nhàng uyển chuyển quay người đi vào trong noãn các.
Tạ Ngọc Uyên nhìn bóng lưng kiều diễm động lòng người của nàng, khóe môi khẽ nhếch.
Người ta ném cho đào, mình đáp lại bằng lễ.
Trước đó nàng tặng cho đại tỷ chiếc vòng tay, lần này đại tỷ có lòng nhắc nhở nàng, xem ra việc tỏ thiện ý vẫn có tác dụng.
“Tiểu thư, chuyện này Xuân Hoa không có gan làm, nhất định là chủ ý của nhị thiếu gia, có cần để La ma ma…”
Tạ Ngọc Uyên quay đầu liếc A Bảo một cái, A Bảo lập tức im bặt, không dám chớp mắt nhìn chủ tử.
“Không cần ra tay, thật hiếm khi nhị ca học hành vất vả như vậy, trong lòng lại có người để nhớ, cũng không tệ.”
A Bảo thầm nghĩ, cái gì mà không tệ, chỉ sợ nhị thiếu gia ngày đêm nhớ đến con tiện nhân kia, ngay cả sách cũng không vô đầu nổi nữa.
Như sực nhớ ra điều gì, A Bảo bỗng trợn to mắt.
Tạ Ngọc Uyên thấy nàng hiểu ra, mỉm cười, rồi quay người bước vào noãn các.
Lúc này, nữ quyến trong tộc hầu như đều đã an vị, rôm rả chuyện trò.
Nhờ “chiến tích” dâng của hồi môn và thân phận đặc biệt, vừa bước vào noãn các, mọi ánh mắt đã đổ dồn về phía Tạ Ngọc Uyên.
Có dò xét, có khinh bỉ, có khinh thường, có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909091/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.