Con đường núi, một bên là rừng cây nhỏ, một bên là sườn núi dốc đứng.
Hôm nay không phải mùng Một, cũng chẳng phải rằm, thế nên số xe ngựa lên núi không nhiều, đường đi khá thuận lợi.
Nửa tuần nhang sau, xe ngựa dừng lại trước cổng chùa, mọi người lần lượt xuống xe, đi vào chùa.
Tạ Ngọc Uyên được dìu xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn quanh, đôi mắt nàng thoáng hiện một nét phức tạp.
Cây cổ thụ rợp bóng, tháp Phật nối tiếp nhau, rừng trúc xanh um, hương khói nơi này còn thịnh hơn kiếp trước rất nhiều.
Tiểu hòa thượng dẫn mọi người vào đại điện, Cố phu nhân với gương mặt thành kính, hai tay chắp lại, miệng lẩm bẩm khấn vái, bắt đầu bái lạy Bồ Tát.
Những người khác cũng học theo, mỗi người đều mang vẻ mặt nghiêm trang, lặng lẽ bái không nói lời nào.
Tạ Ngọc Uyên không quỳ xuống, chỉ đăm đăm nhìn khuôn mặt Bồ Tát đang mỉm cười dịu dàng, trong lòng có chút mơ hồ.
Vẫn còn nhớ mùa xuân năm nàng mười bốn tuổi ở kiếp trước, cũng vì chuyện hôn nhân của mình mà nương nàng đã đưa nàng đến chùa Đại Minh dâng hương.
Khi ấy, bệnh điên của nương đã khỏi, bà trang nghiêm quỳ xuống dưới chân tượng Phật, từng bức từng bức, bái lạy tất cả, thành kính như một tín đồ thực thụ.
Đáng tiếc là, dù nương nàng có gõ đầu mình xuống đất thành kính đến thế nào, thì Bồ Tát vẫn đứng cao ngạo trên cao, mỉm cười thanh thản, nhìn xuống chúng sinh.
Mọi khổ nạn của chúng sinh trong mắt ngài, cũng chỉ là những kiếp nạn cần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909099/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.