Ai giở trò ngầm, Cao Ngọc Uyên không lo lắng, Tô Trường Sam không nói, đa phần là đã có tính toán.
Trở về phòng, nàng đuổi hết người hầu ra ngoài, lấy bức thư đã được ủ ấm nơi ngực ra xem, trong thư chỉ có một chữ: "An!"
Chữ viết cứng cáp mạnh mẽ, nhưng lại khiến Cao Ngọc Uyên tức đến nghiến răng, tức thật, viết thêm một chữ thì chết sao!
Nhưng nghĩ lại, bên hắn bận rộn như thế, có thể viết cho nàng một chữ "An" đã là rất tốt rồi, phải biết đủ!
Cao Ngọc Uyên nghe lòng mình đấu tranh, lại phân vân không biết có nên hồi âm không.
Hồi âm thì viết gì?
Không hồi âm, liệu có thất lễ không?
Sau một hồi băn khoăn, nàng quyết định nhét thư dưới gối, âm thầm hờn dỗi.
Cơn hờn dỗi này thực ra chẳng có lý do gì, chỉ là ban ngày khi khám bệnh nghe bệnh nhân bàn tán đôi ba câu.
Câu chuyện nói về Lưỡng Quảng bạo động, tổng đốc muốn giữ mạng, mười phần thì tám chín phần sẽ mua chuộc An Vương, lòng người chẳng ngoài những thứ như tiền tài, sắc đẹp, quyền lực.
Tiền bạc thì Lý Cẩm Dạ có lẽ sẽ nhận, còn sắc đẹp thì sao?
Nghĩ đến đây, Cao Ngọc Uyên thấy ngứa răng, muốn tìm cái gì đó để mài, mà thứ có thể mài nàng chỉ có y thư.
Đọc được vài trang, lòng nàng dần trầm xuống.
...
Nhưng, Cao Ngọc Uyên thực sự đã nghĩ oan cho Lý Cẩm Dạ, đời này có mỹ nhân đẹp như tiên trên trời cũng chẳng thể so với những thứ hắn giữ trong lòng.
Vì thế, dù Trình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909786/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.