Trương Hư Hoài đột ngột đứng phắt dậy, vén áo dài lao ra ngoài. Đến cửa, lại quên mất có ngưỡng cửa, vấp một cái ngã nhào, cả người đổ ụp xuống đất!
Thế giới…
Yên lặng hẳn đi!
Phía xa không xa lắm, vài con ngựa cao lớn đứng nghiêm trang. Trên lưng ngựa là những bóng người uy nghi, vây quanh một dáng hình kiêu hãnh tựa ánh sao sáng rực giữa trời đêm.
A Cổ Lệ đeo đại đao ngang lưng, khoác bộ đồ bó sát màu xám pha đen, dưới chân là đôi bốt da ngựa, mái tóc búi cao phóng khoáng.
Đại đao đẹp, áo đẹp, bốt đẹp, người lại càng… đẹp đến mức thoát tục, khó ai sánh bằng.
Trời ơi! Dùng câu nào để tả cho đúng đây?
Trương Hư Hoài vẫn nằm dài trên đất, ngẩng đầu nhìn thẳng.
Ta nên nói gì bây giờ?
Ta trông thế này có khó coi lắm không?
Ta nên chờ người ta đỡ dậy, hay tự mình đứng lên?
Phải làm thế nào, để đứng lên một cách… phong độ nhất?
Trương Hư Hoài bỗng quên mất mình đang ở đâu, quên luôn cả giờ giấc. Lòng loạn cả lên, tim thì đập dồn dập, bối rối chẳng biết làm sao, chỉ nhìn đăm đăm về phía người đang ngồi trên lưng ngựa kia.
A Cổ Lệ nhướng mày, không mặn không nhạt quay qua Lý Cẩm Dạ, nói với giọng giễu cợt: “Ta vừa đến, người Đại Tân các ngươi đã quỳ lạy chào đón. Khách sáo quá rồi!”
Trương Hư Hoài chỉ kịp nghe thấy thế, đầu cúi rụp xuống đất.
“Xong rồi!”
Mất hết thể diện!
Cao Ngọc Uyên bước ra, ánh mắt đặt trên người Lý Cẩm Dạ. Hai người đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910476/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.