Khóe mắt Lý Cẩm Vân giật liên hồi, chợt nghẹn lời. Trong cơn bối rối, hắn phất tay ra hiệu cho người đưa hai người kia lên.
Lý Cẩm Dạ vừa nhìn thấy hai người trên tường thành thì trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã khỏi ngựa. Thần kinh vốn đang bừng bừng lửa giận, nay lại dấy lên một nỗi đau không sao diễn tả.
Cao Ngọc Uyên lặng lẽ nhìn hắn, cảm giác như thanh đao đặt dưới cổ, binh sĩ rợp trời dưới thành… tất cả chỉ là một giấc mộng lớn đảo lộn càn khôn.
Nàng bỗng nhớ đến lần đầu tiên gặp Lý Cẩm Dạ, người ấy khi đó bị giam trong căn phòng nhỏ tối đen, đôi mắt đen láy lấp lánh, sáng hơn cả những vì sao trên trời.
Nàng từng nghĩ, người có ánh mắt sáng như vậy nhất định là người tốt!
Nhưng hắn lại không phải người tốt!
Hắn chỉ là kẻ vì muốn đoạt ngôi, báo thù cho nước Bồ Loại mà bất chấp tất cả. Nói về đại nghĩa, hắn là trọng thần phản loạn; xét về gia đình, hắn là nghịch tử!
Thế nhưng, chính con người như vậy… lại khiến trái tim nàng mềm yếu đến mức gần như tan chảy.
Hắn ít nói, ánh mắt luôn lạnh lùng.
Hắn thích uống rượu cay nồng, làm việc gì cũng mang theo sự cố chấp như lửa đao.
Hắn không đọc nhiều sách, nhưng lại viết chữ rất đẹp, hắn chẳng thích chuyện trò, nhưng hễ nhắc đến Bồ Loại, đôi mắt ấy đã sáng lên.
Khi ở trên giường, hắn luôn chậm rãi mà tinh tế, giống như đang nghiền đậu hũ vậy, khiến nàng hóa thành vũng nước, rồi lại thắp lửa trong nước,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910700/chuong-649.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.