“Những cái gai đang đâm vào tôi mọc từ cái cây tôi đã tự tay trồng.”
Lord BYRON
Kè sông East
- Anh đúng là một tên khốn! Làm sao anh có thể lừa cho tôi tin rằng Alice đã chết kia chưa?
- Maddie, bình tĩnh lại đi em…
- Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh chuyện đó, Daniel!
- Để anh có thời gian giải thích đã nào.
Madeline và Danny đang dạo bước dọc bờ kè Williamsburg. Gần sông nên nhiệt độ thấp hơn rõ rệt, Madeline phải thu mình trong chiếc áo khoác ngắn. Trước và sau họ mười mét, hai “vệ sĩ” theo sát họ để đảm bảo an toàn.
- Mấy gã rối này là ai vậy?
- Đặc vụ FBI đang làm việc cho Cảnh sát Liên bang.
Bực không để đâu cho hết, vẫn chưa hết choáng váng vì tai nạn và những tiết lộ hồi sáng, Madeline thách thức kẻ xưa kia vốn là một tên vô lại:
- Nói cho tôi biết Alice hiện ở đâu, NGAY BY GIỜ!
- Anh sẽ giải thích với em mọi chuyện, nhưng em ngừng hét được chứ?
Danny lấy từ túi áo ra một điếu xì gà con hút dở rồi dùng bật lửa châm lại.
- Mọi chuyện đã bắt đầu cách đây ba năm rưỡi, hắn mở lời rồi ngồi xuống một băng ghế kê ven bờ sông. Lúc đó là một tháng trước khi mẹ anh mất. Bà trút hơi thở cuối cùng tại bệnh viện Christie’s bởi một chứng bệnh ung thư giai đoạn cuối. Biết bà đang sống những tuần lễ cuối trong đời nên ngày nào anh cũng ghé thăm bà.
Danny để những kỷ niệm đau đớn sống dậy. Hắn đã gầy rộc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-goi-tu-thien-than/567001/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.