“Tôi không biết con đường mình đi dẫn tới đâu, nhưng tôi vững bước hơn khi tay tôi siết chặt tay em.”
Alfred DE MUSSET
Thứ Năm ngày 22 tháng Mười hai
Sân bay Nice-Côte d’Azur
11h55
Vầng mặt trời mùa đông chói lóa chiếu ngợp mặt đường băng.
Nội trong sáng hôm đó Jonathan đã rời bỏ cảnh sắc âm u của nước Anh để đến với tiết trời nắng ráo Địa Trung Hải. Vừa xuống máy bay, anh vẫy một chiếc taxi tới Antibes. Đường đi thông thoáng, tài xế rời xa lộ rồi lái theo tuyến tỉnh lộ chạy dọc bờ biển. Trên đại lộ Lối đi dạo của dân Anh, người ta ngỡ như đang là mùa xuân hoặc đang ở California: các vận động viên đang chạy bộ, người già dắt chó đi dạo. Vào tầm giờ ăn trưa này, nhiều nhân viên công sở đang ngồi dưới giàn cây, vừa dùng bữa qua loa vừa ngắm nhìn vịnh Thiên thần.
Chỉ hai mươi phút sau, chiếc xe đã tới địa phận Antibes. Nó chạy xuyên qua trung tâm thành phố tới đại lộ Garoupe. Càng tới gần mục tiêu, Jonathan càng cảm thấy nỗi phấn khích dâng lên. Lúc này ai đang ở “nhà của Alice” nhỉ? Giờ đang là kỳ nghỉ lễ. Biết đâu cô bé được anh đưa về tận nhà hai năm trước lại vẫn nghỉ Giáng sinh cùng bố mẹ tại căn nhà đó?
- Xin chờ cho vài phút, anh đề nghị tài xế rồi đi vào cuối ngõ Sans-Souci.
Lần này, cánh cổng lớn đóng kín. Anh phải bấm chuông nhiều lần và tỏ rõ thiện chí trước camera giám sát rồi người ta mới đồng ý mở cổng phụ để anh vào.
Anh cuốc bộ trên lối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-goi-tu-thien-than/567013/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.