“Nỗi khốn khổ lớn nhất đời chúng ta bắt nguồn từ việc chúng ta vĩnh viễn cô đơn, và mọi nỗ lực, mọi hành vi của chúng ta chỉ nhằm mục đích trốn chạy khỏi nỗi cô đơn đó.”
Guy de MAUPASSANT
Paris
Thứ Hai ngày 19 tháng Mười hai
4h30 sáng
Một màn tuyết mịn dày đã rơi được vài phút trên quận VIII. Im lìm bởi không khí lạnh ban đêm, khu phố Faubour-du-Roule vắng hoe.
Một chiếc Peugeot Partner màu trắng bật đèn xi nhan trước khi đỗ hàng đôi ngay giữa phố Berri. Một phụ nữ mặc áo parka liền mũ to sụ bước ra khỏi tòa nhà bình dị rồi ngồi vào chiếc xe tải nhỏ.
- Tăng mức sưởi lên đi, trong xe lạnh như băng vậy! Madeline phàn nàn trong lúc cài dây an toàn.
- Đã bật mức cao nhất rồi đấy, Takumi đáp rồi khởi động xe. Ngày Chủ nhật của chị vui chứ?
Người phụ nữ trẻ lẩn tránh câu hỏi, xỏ đôi găng len hở ngón vào trong lúc chờ khoang lái xe ấm lên.
Takumi không gặng hỏi thêm. Xe chạy xuôi xuống phố Artois rồi rẽ phải ra phố La Boetsie tiếp đến là Champs-Élysées.
Madeline nới lỏng khăn quàng, rút từ túi áo ra một bao thuốc rồi châm một điếu.
- Tôi cứ nghĩ chị bỏ thuốc rồi…
- Thôi được rồi! Không phải cậu cũng lại bắt đầu đấy chứ! Cậu biết Gainsbourg từng nói gì không? “Tôi uống rượu và hút thuốc: Rượu để bảo quản hoa quả còn khói thuốc để bảo quản thịt.”
Takumi ngẫm nghĩ vài giây rồi nhận ra:
- Thứ nhất ông ấy đã đạo câu này của Hemingway…
- …thế còn thứ nhì?
- Thứ nhì là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-goi-tu-thien-than/567032/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.