Editor: Wave Literature
Cố Vi Vi và Phó Hàn Tranh nhảy xong, sau khi hạ xuống mặt đất thì đi tới bên cạnh Phó Thời Dịch đang nằm giả chết.
"Tam Thiếu, nên về rồi."
Phó Thời Dịch: "Không đi nữa, tôi muốn chết ở đây."
Rõ ràng là đại ca đã đồng ý, để hắn giúp đại ca ăn thịt rồi.
Kết quả, liền trở mặt coi như không quen biết.
Phó Hàn Tranh dùng ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo của mình nhìn Phó Thời Dịch không đứng dậy nổi, cảnh cáo.
"Lần sau còn không biết giữ mồm giữ miệng, chúng ta không nhảy từ chỗ này xuống nữa."
Phó Thời Dịch hơi hoảng sợ, "Anh còn muốn thế nào nữa?"
"Lần sau, cậu có thể nhảy từ trên máy bay xuống." Phó Hàn Tranh nói.
Phó Thời Dịch nghe xong, liền bò dậy nói.
"Anh nói xem, dù sao cũng không phải một mình em gây chuyện, Phó Thời Khâm và Hà Trì đều có phần, sao anh không đi tìm bọn họ?"
"Đương nhiên là không thể thiếu phần của bọn họ rồi, gần đây mấy người… đều thích làm càn."
Phó Thời Dịch nghe nói hai tên kia cũng chạy không thoát, trong lòng liền thoải mái hơn một chút.
Phó Thời Khâm, biết hắn bị đưa tới chỗ này, chắc chắn đang ở công ty cười trộm.
Nhưng, hắn cũng đã bị trừng phạt rồi, làm sao Phó Thời Khâm có thể thoát được chứ.
Đã cùng sinh, thì phải cùng chết.
Cố Vi Vi nghe hai người nói chuyện, thật sự không hiểu ba anh em nhà bọn họ, là kiểu anh em gì nữa.
"Anh sợ độ cao, vậy Phó Thời Khâm thì sao, hắn sợ cái gì?"
Phó Thời Dịch nghiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-hon-nhan-bi-mat-day-ngot-ngao-vo-yeu-be-bong-cua-dai-gia-tai-phiet/583841/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.