Đào Uyển đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ êm xuôi, nhưng không ngờ sau khi về đến nhà, Phó Thuấn vẫn kiên quyết bám lấy vấn đề này. Trong phòng, anh để cô dựa vào tủ quần áo, khóe miệng cong lên trong một nụ cười mà không hiểu sao lại khiến người khác có cảm giác không mấy thiện chí.
Cổ tay của Đào Uyển bị anh giữ chặt, cô năn nỉ: “Buông em ra, em muốn đi tắm.” Cô cố tình tránh ánh mắt anh, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của người đàn ông trước mặt.
Phó Thuấn cười khẽ: “Không trả lời thì đừng hòng đi.”
Gương mặt trắng nõn của Đào Uyển đỏ bừng vì bị anh trêu ghẹo, cô mím môi, lườm anh với ánh mắt uy hiếp: “Nếu anh không buông ra, em sẽ giận, rồi em sẽ vào phòng khách ngủ.”
Phó Thuấn bật cười: “Người khác cãi nhau toàn bảo chồng ra phòng khách ngủ, sao đến em lại ngược lại thế?”
Thấy anh không hề sợ hãi, Đào Uyển bĩu môi: “Thôi đi, em thật sự muốn đi tắm.”
“Em đang làm nũng với anh à?” Khi Phó Thuấn phát hiện ra niềm vui từ việc trêu chọc vợ, anh lại càng muốn đùa giỡn thêm.
“Phó Thuấn.” Đào Uyển cắn răng, gọi tên đầy đủ của anh.
Cảm giác lúc này khiến cô giống như một con nhím nhỏ.
Cuối cùng, Phó Thuấn cũng có chút lương tâm, buông cô ra.
Ngay khi thấy anh thả tay, Đào Uyển vội vàng bỏ chạy, cô lôi bừa một bộ đồ ngủ rồi lao vào phòng tắm, trông như thể sắp không kịp trốn khỏi sự trêu chọc của anh.
Phó Thuấn chỉ biết cười bất lực nhưng đầy cưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-hon-nhan-nong-chay-tri-anh/1410994/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.