Hai ngày sau, hiếm hoi Đào Uyển có một ngày nghỉ ngơi ở nhà, nhưng sáng hôm ấy lại bị tin nhắn của Chúc Kỳ đánh thức. Cô mơ màng với tay tìm điện thoại.
Nhìn thoáng qua màn hình, Đào Uyển thấy toàn là những tin nhắn của Chúc Kỳ
[Mau xem Weibo, Đào Hân Nhiên lật xe(*) rồi, mình cười muốn chết luôn!]
(*)Lật xe thường được dùng khi ai đó mắc sai lầm hoặc bị phát hiện làm điều gì đó sai trái, khiến họ gặp phải hậu quả nghiêm trọng.
[Sau khi Đào Hân Nhiên bị loại, cô ta bị phát hiện gian lận phiếu bầu. Chính phủ vào cuộc kiểm tra và phát hiện có vấn đề thật, họ xóa hết những phiếu gian lận. Đây là lần đầu tiên mình thấy chính phủ làm việc hiệu quả thế, ha ha ha...]
[Ha ha ha... Hôm nay Đào Hân Nhiên làm mình cười suốt! Không phải cô ta đang hẹn hò với Lương Gia Bình sao? Sao còn mập mờ với chàng trai khác? Lương Gia Bình đúng là đáng đời, rõ ràng có mắt mà không chịu nhìn, cứ chọn Đào Hân Nhiên, giờ phải đội “nón xanh(*)” luôn!]
(*)Nón xanh là một thuật ngữ phổ biến trong văn hóa Trung Quốc, mang nghĩa tiêu cực và ám chỉ sự bị cắm sừng. Nguyên nhân của việc liên kết "mũ xanh" với sự phản bội bắt nguồn từ thời xưa, khi những người làm nghề mai mối hoặc có quan hệ với mại dâm phải đội mũ màu xanh như một hình thức nhận diện. Dần dần, việc đội mũ xanh trở thành biểu tượng của sự xấu hổ, bị lừa dối trong mối quan hệ tình cảm.
Chúc Kỳ mắng một tràng dài, Đào Uyển mở Weibo ra xem, hot search thứ nhất chính là #Đào Hân Nhiên#.
Bấm vào, cô thấy các tài khoản marketing đăng ảnh thân mật giữa Đào Hân Nhiên và một chàng trai, từ nắm tay, ôm nhau cho đến hôn môi… Tất cả đều mang một vẻ mờ ám.
Nếu là tình yêu thì chẳng có vấn đề gì, nhưng trước đó, mối tình của Đào Hân Nhiên và Lương Gia Bình cũng đã lên hot search một lần rồi.
Bình luận phía dưới tràn ngập những lời châm biếm, mỉa mai.
Đào Uyển tùy tiện nhìn vài cái rồi nhanh chóng thoát ra, không muốn suy nghĩ thêm.
Khi cô đang định rời khỏi giường, Phó Thuấn đột nhiên bước vào.
“Dậy rồi à?” Anh hỏi, giọng ấm áp.
Đào Uyển “Ừ” một tiếng, hai tay cô đã đặt lên vai anh, tạo nên một khoảnh khắc vừa quyến rũ vừa ấm áp.
Phó Thuấn nhẹ nhàng nói: “Bà nội phải về nhà họ Đào, bây giờ anh chở bà đi. Em ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Đào Uyển ngơ ngác: “Hả?”
“Lúc nãy đang đi dạo thì bên nhà họ Đào gọi điện thoại, nói bố nổi giận, muốn đánh Đào Hân Nhiên, bảo bà nội tới khuyên.”
“Em đi cùng anh.” Đào Uyển cương quyết nói.
“Hiếm lắm hôm nay mới được nghỉ một ngày…”
Cô ngắt lời anh.
“Em lo cho bà, cũng lo cho anh.” Đào Uyển cảm thấy rất lo lắng, sợ Đào Hiển Đình sẽ nói ra những điều khiến anh không vui. Mặc dù Phó Thuấn không để tâm đến những lời đó, nhưng cô thì rất để ý.
Phó Thuấn cưng chiều nói: “Được, vậy em đi thay quần áo đi, anh chờ em.”
“Vâng.” Đào Uyển mỉm cười, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Cô nhanh chóng bò dậy khỏi giường, lấy quần áo chạy vào phòng tắm, Phó Thuấn đứng đằng sau nhắc nhở: “Cẩn thận.”
“Biết rồi.” Cô trả lời, cảm giác nhẹ nhõm khi có anh bên cạnh.
Một lát sau, Đào Uyển bước ra trong chiếc váy dài, nhẹ nhàng xoay mình, tươi tắn hỏi: “Thế nào, đẹp không anh?”
“Đẹp, em mặc gì cũng đẹp.” Phó Thuấn đáp, ánh mắt chân thành.
Đào Uyển kiêu ngạo nói: “Có lệ quá.”
Phó Thuấn kéo cô lại gần, bàn tay anh ôm chặt vòng eo cô: “Không có lệ, anh nói thật mà.”
Đào Uyển bị kéo vào một nụ hôn nồng nhiệt, khiến mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ. Sau đó, hai người mới bình tĩnh ra khỏi phòng.
Xuống dưới, Đào Uyển nhận ra vẻ mặt lo lắng của bà cụ.
Cô bước tới gần và ân cần hỏi: “Bà nội, sao vậy ạ?”
Khuôn mặt bà cụ lộ vẻ rầu rĩ: “Không sao, chúng ta đi xem trước đi.”
Nếu ở nông thôn, có lẽ bà cũng không bận tâm đến những chuyện vặt vãnh như vậy. Nhưng giờ đây, khi Thi Tĩnh Phương gọi điện cho bà, bà không thể ngồi yên và phớt lờ. Trong lòng bà luôn lo lắng, không yên tâm về mọi chuyện.
“Bà nội, đừng lo.” Đào Uyển an ủi, cố gắng làm dịu tâm trạng của bà. “Sẽ ổn thôi.”
“Cháu nói xem bố cháu đã bao lớn rồi, sống uổng phí mấy chục năm. Sao cứ hở ra là đòi đánh người? Lúc ông nội cháu còn sống, ông ấy luôn nói đạo lý với nó, nhưng nó thì hay rồi, chẳng học được gì cả.” bà cụ thở dài.
Cả ông cụ lẫn bà cụ đều là người thấu tình đạt lý, nhưng Đào Hiển Đình lại nóng tính, cách xử lý mọi chuyện khiến người khác phải đau đầu.
Khi đến nhà họ Đào, bà Đào vội vàng đi vào, Đào Uyển theo sát phía sau, trong lòng có chút lo lắng.
Đào Hiển Đình đang nổi trận lôi đình trong nhà, Đào Hân Nhiên cuộn tròn trong góc, còn Thi Tĩnh Phương thì lải nhải khuyên ngăn bên cạnh.
Thấy bà cụ đi vào, Thi Tĩnh Phương cực kỳ khách sáo gọi: “Mẹ, mẹ đến rồi.”
Đào Hiển Đình nhìn bà cụ với ánh mắt ngạc nhiên, rồi tức giận nói: “Ai gọi mẹ tới đây?”
Thi Tĩnh Phương mím môi không nói gì.
Bà Đào quát lớn: “Đủ rồi, ở trong nhà giận dữ làm cái gì! Xảy ra chuyện gì mà con lại đánh Hân Nhiên?”
Bà cụ nhìn Đào Hân Nhiên, dù sao cũng là người trong nhà, bà không thể ngồi yên không làm gì.
“Cũng không xem nó làm ra chuyện mất dạy gì.” Đào Hiển Đình lại nhìn Đào Hân Nhiên, sự tức giận trong mắt ông càng thêm rõ rệt.
“Con bé làm gì? Con nói rõ ràng đi.”
Đào Hiển Đình bỗng nhiên tức giận: “Nó sắp kết hôn với Lương Gia Bình rồi mà lại làm ra những chuyện không biết xấu hổ như thế. Nhà họ Lương đã gọi điện thoại nói muốn huỷ hôn.”
“Huỷ hôn làm gì? Hân Nhiên làm cái gì?”
Bà cụ không biết chuyện Đào Hân Nhiên đã gây ra.
“Nó chơi bời lêu lổng với thằng đàn ông khác ở bên ngoài, còn bị người ta chụp rồi đăng lên mạng. Gây ra chuyện mất mặt đáng xấu hổ như vậy, sau này con ra ngoài làm người kiểu gì?!”
Trước đây Đào Hiển Đình thích dẫn Đào Hân Nhiên đi theo bên mình, ai cũng biết cô là con gái cưng của ông. Nhưng rất ít người biết rằng, Đào Uyển cũng là con gái của Đào Hiển Đình.
Bà Đào nhìn Đào Hân Nhiên ngồi khóc thút thít dưới đất, trong lòng bà không khỏi cảm thấy xót xa: “Được rồi, chuyện đã xảy ra, nghĩ cách cứu vãn mới phải. Đánh con bé thì có ích gì?”
Đào Hiển Đình nặng nề hừ một tiếng, vẻ mặt không mấy hài lòng. Lo sợ Đào Hiển Đình lại gây ra chuyện gì không hay, bà cụ xoay người nói với Đào Uyển: “Uyển Uyển, hai đứa về đi. Bà tạm thời ở đây hai ngày. Khi hết việc bà sẽ về quê.”
Đào Uyển im lặng trong giây lát, rồi gật đầu: “Dạ, bà nội, bà muốn về thì nói với cháu nhé, cháu đưa bà đi.”
Bà cụ gật đầu: “Được, hai đứa về trước đi.”
Phó Thuấn nắm tay Đào Uyển, nhẹ nhàng kéo cô rời khỏi nhà.
Suốt quãng đường trở về, Đào Uyển không nói gì. Đôi lúc, cô cảm thấy mình thật may mắn. Nếu không có Đào Hân Nhiên, có lẽ cô đã phải tạm chấp nhận mối quan hệ với Lương Gia Bình, không thể vui vẻ sống cùng Phó Thuấn như hiện tại.
Cô lén quay đầu nhìn anh.
Phó Thuấn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Sao tự nhiên lại nhìn anh như thế? Cười ngốc nghếch nữa?”
Đào Uyển cười khẽ: “Nghĩ đến chuyện sau này được ở bên anh, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”
Phó Thuấn nhếch môi trêu chọc: “Bà Phó này, mấy lời tình cảm như vậy để dành nói sau đi. Bây giờ còn ngồi trên xe, không tiện lắm đâu.”
Đào Uyển nhướn mày: “Không tiện gì cơ?”
Anh nở một nụ cười gian: “Không tiện để làm chuyện xấu.”
Nghe anh trêu, cô khẽ hừ một tiếng, quay mặt đi, không muốn đáp lại.
Chiếc xe từ từ dừng lại trước ngôi nhà ở Lê Huyền Loan. Đào Uyển vừa định bước xuống thì bị Phó Thuấn ôm lại. Cô cảnh giác hỏi: “Anh định làm gì vậy?”
“Ôm em đó.” Anh đáp một cách đương nhiên.
Không để cô kịp hỏi thêm, Phó Thuấn đã nhanh chóng bế cô lên, một tay đỡ dưới chân, tay kia nâng lưng. Đào Uyển mất thăng bằng, vội vàng vòng tay qua cổ anh.
“Mẹ Vương và chú Triệu đều đang ở trong nhà đó!” Đào Uyển thấp giọng nhắc nhở.
Phó Thuấn thản nhiên đáp: “Không sao hết.”
Anh cứ thế bế cô vào nhà với vẻ mặt tự nhiên. Đào Uyển vừa xấu hổ vừa không hiểu sao anh lại có thể bình tĩnh đến vậy. Mẹ Vương nhìn thấy hai người, chỉ mỉm cười chào rồi bật cười, khiến cô càng ngượng ngùng hơn, trốn sâu vào lòng anh.
Phó Thuấn cúi xuống, thấy dáng vẻ nũng nịu dễ thương của Đào Uyển, trong lòng anh như có thứ gì đó mềm mại cào nhẹ, khiến tim anh rạo rực.
Vào phòng, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nửa quỳ trước mặt cô: “Hôm nay nghỉ ngơi.”
Đào Uyển giả vờ không hiểu: “Ừ, em nghỉ ngơi đây. Anh ra ngoài đi.”
Cô vừa nói vừa đẩy anh ra, nhưng chưa kịp thoát, Phó Thuấn đã giữ lấy cổ tay cô, cả hai cùng ngã xuống giường. Tiếng thở dốc dần dần hòa quyện.
“Vợ yêu.” Anh thì thầm, giọng khàn khàn. “Em có muốn nói lại những gì em đã nói trên xe không?”
Đào Uyển run lên vì cách gọi đó, mặt đỏ bừng: “Nói cái gì chứ?”
Phó Thuấn ghé sát hơn, ánh mắt đầy ý cười: “Câu nói trên xe ấy.”
Đào Uyển chợt nhớ ra, bĩu môi: “Không nói nữa.”
Phó Thuấn làm ra vẻ đáng thương, dụi mặt vào cổ cô: “Bà xã…”
Cô không nhịn được, bật cười, hai tay vòng qua cổ anh, giọng nghiêm túc: “Nghĩ đến chuyện sau này được ở bên anh, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”
Nói xong, cô nhanh chóng đẩy anh ra rồi chạy vào trong.
“Em muốn nghỉ ngơi, anh đi làm việc đi.”
Phó Thuấn kéo chăn lên, mỉm cười: “Không muốn làm việc, chỉ muốn nghỉ ngơi cùng em thôi.”
Đào Uyển nghẹn lời: “…”
Không ngờ "nghỉ ngơi" mà Phó Thuấn nói lại là hai tiếng vận động mệt nhoài trên giường. Kết thúc, Đào Uyển toàn thân mềm nhũn, như thể vừa bị giày vò.
“Đây là nghỉ ngơi mà anh nói đấy hả?” Cô nhìn anh, giọng yếu ớt.
Phó Thuấn cười xin lỗi: “Xin lỗi, buổi chiều anh sẽ để em nghỉ ngơi đúng nghĩa.”
Cô khẽ hừ một tiếng, không đáp.
Anh nhẹ nhàng nói: “Anh bế em đi tắm nhé.”
Lần đầu tiên họ tắm chung, Đào Uyển không có cảm giác gì nhiều, phần vì mệt, phần vì lúc đó đã là giữa đêm. Nhưng giờ là buổi trưa, không gian phòng tắm ngập trong hơi nước, Phó Thuấn nhìn cô bằng ánh mắt đầy mê hoặc. Đào Uyển cảm thấy không ổn, vội đẩy anh ra: “Em tự tắm được.”
Phó Thuấn mỉm cười: “Không sao, để anh giúp em.”
Cuối cùng, kết quả của việc “giúp đỡ” là Đào Uyển bị đặt lên bồn rửa tay, và cả hai lại lạc vào một vòng quấn quýt kéo dài thêm nửa tiếng.
Khi rời khỏi phòng tắm, nhìn mình trong gương, Đào Uyển thấy đỏ bừng mặt, trông thế nào cũng thật ngại ngùng. Phó Thuấn bế cô lên giường, cúi xuống hôn cô thỏa mãn.
Cô kéo chăn che kín mặt, nhớ lại những khoảnh khắc thân mật vừa rồi, mặt lại đỏ lên.
Thấy anh vẫn chưa chịu đi, cô thúc giục: “Sao anh chưa đi làm?”
“Anh muốn ở bên em thêm chút nữa.” Giọng anh dịu dàng.
Cô nhỏ giọng: “Ngày nào chẳng gặp?”
“Phải, nhưng vẫn thấy chưa đủ.”
“Em buồn ngủ rồi.”
Cô xoay người, quay lưng lại anh. Nhưng Phó Thuấn vẫn không chịu rời đi, làm cô không thể chợp mắt. Phải đến khi nghe tiếng bước chân anh ra khỏi phòng, cô mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.