Editor: Trạch Mỗ
Tử Tình cầm bái thiếp có chút ngoài ý muốn, Kinh Thành cũng không có người quen nào, làm sao có thể có người đưa bái thiếp cho nàng chứ? Bái thiếp này vừa nhìn là tương đối cao cấp, chế tác tinh xảo tự không cần phải nói, trên giấy lại còn có hoa văn phức tạp, có chút giống thiệp chúc mừng hiện đại, Tử Tình chưa từng thấy qua, cho nên, cầm ở trong tay lăn qua lộn lại nhìn mấy lần.
Phó thị thấy Tử Tình cầm bái thiếp nghiên cứu, cười nói: "Tỷ tỷ thật đúng là cổ quái, không nhìn xem người đưa tin trước, lại cầm bái thiếp nghiên cứu hoa văn trước."
Thực ra bái thiếp vừa nhìn là chuyên dụng của Văn gia, còn chưa có mở ra, mặt bìa bên ngoài đã đánh lên một chữ “Văn”, Tử Tình tất nhiên là biết là Văn gia rồi.
"Lâm Tăng thị Tử Tình phương giám: (phương: tốt đẹp, tiếng thơm; giám: xem cho – dùng trong thư từ)
Được nghe muội vô tình gặp được hạ nhân nhà ta, bởi vì ăn nói sinh hiềm khích, muội thay ta quản giáo, cũng dặn bảo ta vài câu, tỷ suy nghĩ mãi, cảm kích khôn cùng, biết được phu quân của muội, là cố nhân của Văn gia ta, cho nên mời muội tụ họp một chút, đơn giản có rượu nhạt một ly, tạm biểu lộ cần ý[1]. Thuận chúc hạ an. Văn Mạnh thị Thanh Phỉ thư."
[1]Cần ý: Xin dâng cần ý chính là ý hiến rau cần. Cổ đại rau cần vừa mới truyền vào Trung Quốc, không ai dám ăn. Có một người ăn, cảm thấy không tệ, bèn lấy đi hiến tặng cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-dien-van-cua-tinh-nhi/122599/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.