Mưa hè, đến nhanh, đi cũng nhanh, rơi được nửa canh giờ, là trời sáng sau cơn mưa rồi. Qua một hồi lâu, xa xa, trên đường mấy người cưỡi ngựa chạy như bay mà đến, thấy xe ngựa lật ngược ven đường, chần chờ một chút, người cầm đầu phân phó nói: "Mấy người các ngươi, đi xuống nhìn xem, nếu người còn sống, coi như là cứu người một mạng, Gia hôm nay cao hứng."
Mấy người bộ dáng thị vệ nghe xong liền xoay người xuống ngựa, ở trên sườn dốc lưng chừng núi tìm được Tiểu Mạch đang hôn mê, Tử Tình thì rơi xuống dưới chân núi, bị đụng rách đầu.
"La gia, tìm được rồi, là một nữ nhân cùng một tiểu hài tử, còn có hơi thở, chỉ là ngất đi thôi."
"Cái này, cũng không thể đưa bọn họ đi biệt viện đâu? Chủ tử mà biết, còn không phạt ta? Nhưng là, đây là hai mạng người, cũng không phải việc nhỏ, việc này thật đúng là ra đề khó cho ta. Thôi được, ta nhìn qua một cái, nếu là người thành thật phúc hậu, thì cứu hắn một mạng."
Người được gọi là La gia, xuống ngựa đi tới trước mặt Tiểu Mạch, nói: "Vẫn là một đứa trẻ, chỉ mới mười ba bốn tuổi, hẳn là không có gì vấn đề đâu nhỉ?"
Ngược lại nhìn về phía Tử Tình, phẩy phẩy tay, nói: "Xúi quẩy, lại còn là một nữ nhân vội về chịu tang, còn là nữ nhân nông thôn ngu xuẩn, bỏ nàng xuống, chúng ta đi thôi."
"La gia, hẳn là không phải nữ nhân nông thôn, nữ nhân nông thôn nào có da mịn thịt mềm như vậy? Nhìn cũng có hai mươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-dien-van-cua-tinh-nhi/122607/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.