Kỳ Diệc Trần mơ màng bị bà ngoại dắt đi rửa tay, Mãn Mãn thì được ba ba bế lên.
Phó Tuân ôm con, hôn lên khuôn mặt nhỏ của bé, rồi để bé nằm trên vai mình, mở tủ lấy đồ cho bé thay.
“Mãn Mãn, dậy đi, nếu không ba sẽ phải lột hết đồ con ra đấy~ ~” Phó Tuân dỗ bé con.
Bạch Mãn lười nhác ngáp một cái, ánh mắt ngay lập tức đối diện với cái camera sáng đèn đỏ. Cậu vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác một lúc.
Nhưng khán giả ở phía màn hình lại bị vẻ mặt của Mãn Mãn làm đáng yêu tới tan chảy.
【 Bé con đáng yêu quá đi, có phải hôm qua lão Phó gọi “bé con” đúng không nhỉ? 】
【 đúng đúng, gọi bé con cũng sủng quá đi, kết quả hôm nay thấy bé đáng yêu như vậy, mình chỉ muốn hét lên, sao mà dễ thương thế này, không thể không yêu! Cảnh bé mềm mại nằm trên vai ảnh đế thật là quá đáng yêu, như một con mèo ở dạng lỏng. 】
【 Hu hu hu, sao trên đời này lại có đứa nhỏ đáng yêu tới vậy, vừa vào liền thấy thấy hai đứa ngủ đầu chạm đầu, tôi còn chẳng dám thở mạnh, hơn nữa lại rất ngoan, hai đứa đều ngoan quá.】
【 Bé con đang mặt đối mặt với tôi, không thể không nói mắt bé con thật lớn. 】
【 ha ha ha ha, có phải bé con đang chưa kịp phản ứng lại không, mở to mắt vô tội nhìn màn ảnh. 】
【 ha ha ha ha khẳng định bé con đang suy nghĩ, đây là cái gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-hang-ngay-cua-be-yeu-quai/1189459/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.