🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau khi lớp học múa kết thúc, Bạch Mãn vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt thầy cô và các bạn, rồi chạy nhanh đôi chân ngắn nhỏ nhắn chạy nhanh như chớp về phía ba ba.

Bạch Mãn ôm đùi ba ba rồi dùng hai mắt sáng lấp lánh nhìn: “Ba ba đi tìm anh trai! Đi xem anh trai làm bài tập.”

Kỳ Diệc Trần vừa mới đến giờ vào học, lớp của y ở tầng cao hơn so với lớp trẻ nhỏ, phòng y học ở tầng 3. 

Phó Tuân ôm bé con đi vào thang máy, nhìn thấy cậu đẫm mồ hôi, liền nói: "Bạch Mãn, chúng ta đi thay đồ trước nhé? Trên đầu con đầy mồ hôi rồi."

Bạch Mãn ôm cổ ba ba suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được ạ, để anh trai thấy một Mãn Mãn thật thơm tho.”

Không thể đi tìm anh trai mà cơ thể đầy mồ hôi được, phải để lại ấn tượng tốt với bạn bè của anh trai nữa.

Bạch Mãn đầy tự mãn nghĩ thầm, như vậy thì bạn bè của anh trai sẽ biết rằng anh trai có một em trai không những sạch sẽ mà còn đáng yêu.

Bạch Mãn cảm thấy rất tự mãn.

Phó Tuân đã cầm sẵn một bộ đồ sạch, là bộ đồ để phòng sẵn trên xe, điều này đã trở thành một truyền thống của gia đình họ, mỗi lần đón con đều mang theo một bộ đồ sạch.

Vừa vào phòng thay đồ, Bạch Mãn không nhịn được, ngượng ngùng nói: "Nóng nóng, Bạch Mãn nóng ạ."

Kể từ khi rời khỏi lớp múa, cậu cảm thấy rất nóng, chịu đựng suốt đoạn đường cuối cùng không thể nhịn thêm nữa, liền kêu lên với ba ba.

Phó Tuân nhanh chóng giúp cậu cởi ba tầng ngoài của bộ Hán phục ra, chỉ trong một chốc lát thôi mà lưng cậu đã ướt đẫm mồ hôi. 

"Không biết sao hôm nay lại nóng thế này nữa?" Một người lớn như Phó Tuân cũng nóng đến không chịu nổi, hôm nay quả thật rất nóng.

“Đúng ạ ~” Bạch Mãn cảm thấy thoải mái khi thay đồ sạch, cậu thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi, đi tìm anh trai.”

Bạch Mãn nắm tay ba ba, vô cùng săn sóc không cho ba ba ôm, vì cậu đã nóng rồi, mà ba ba còn ôm cậu chắc sẽ càng nóng hơn, Bạch Mãn cào cào mặt vô cùng săn sóc nghĩ.

Phó Tuân nhìn thấy bé con cào mặt, liền dẫn cậu đến phòng vệ sinh rửa mặt, vì lúc nãy mặt cậu đầy mồ hôi, rửa sạch rồi liền cảm thấy thật thoải mái và mát mẻ.

Phó Tuân vẫn đeo kính mát và đội mũ, Bạch Mãn nhìn thôi cũng cảm thấy nóng thay cho ba ba.

Cả hai cha con đã thu thập xong, vừa may cũng đến thời gian Kỳ Diệc Trần tan học, bọn họ ở cửa đợi vài phút liền thấy Kỳ Diệc Trần cõng cặp sách đi ra.

Các bạn học sinh trong lớp khi ra ngoài đều tò mò nhìn Bạch Mãn và Phó Tuân, tổ hợp hai người rất kỳ lạ.

Cậu bé thì đáng yêu không thể tả, nhưng người lớn thì lại rất ngầu.

Lúc nhìn thấy Kỳ Diệc Trần đi về phía hai người có không ít bạn học kinh ngạc đến rớt cằm, đây là người nhà của thiên tài nhỏ kia, quả nhiên không phải người một nhà liền không tiến cùng một cửa, cả nhà người này đều rất kỳ quái.

Kỳ Diệc Trần là người nhỏ tuổi nhất trong lớp toán olympic, nhưng trong kỳ thi kiểm tra đầu vào, cậu là người duy nhất đạt điểm tuyệt đối. Khi mọi người thấy cậu chỉ mới 6 tuổi, học lớp 1 tiểu học, các anh chị học sinh lớn tuổi trong lớp không khỏi cảm thấy choáng váng.

Từ đó, mọi người đều biết đến tên tuổi của Kỳ Diệc Trần, sau đó mọi người liền phát hiện Kỳ Diệc Trần nhìn không giống đứa nhỏ 6 tuổi, y quá thành thục.

Nhờ ảnh hưởng của Kỳ Diệc Trần, không khí học tập trong lớp trở nên sôi nổi, thầy cô dạy cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Bạch Mãn nhìn thấy anh trai đi ra, liền buông tay cha và lảo đảo chạy về phía anh trai, ôm lấy eo anh, mắt long lanh kêu lên dễ thương: "Anh, Bạch Mãn giúp anh mang cặp sách~"

Kỳ Diệc Trần mang theo một nhóc dính người nói ra lời cự tuyệt: “Cặp của anh quá nặng Mãn Mãn khiêng không nổi đâu. Để anh nắm tay Mãn Mãn được không?”

“Được ạ, nắm tay anh trai ~” Bạch Mãn đưa tay nhỏ cho anh trai nắm.

Kỳ Diệc Trần dẫn cậu đi về phía chú Phó.

Phó Tuân nhận lấy cặp sách của cậu bé, hỏi: "Đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn gì đó nhé?"

Thật ra Kỳ Diệc Trần không quá đối bụng, lúc cậu đi xem Bạch Mãn khiêu vũ đã được chú Phó đưa hộp cơm cho, là một hộp cơm rất lớn, đến giờ y vẫn thấy no căng.

Nhưng Bạch Mãn lại có chút muốn ăn, cậu mong chờ nhìn anh trai.

Cậu nói cũng vô dụng, các ba ba đều nghe lời anh trai, trải qua mấy ngày nay ở chung Bạch Mãn đã tổng kết ra kinh nghiệm.

“Ăn…… Mãn Mãn muốn ăn.” Bạch Mãn đợi một hồi lâu cũng không thấy anh trai đáp lời, có chút nóng nảy mở to mắt năn nỉ ba ba.

“Đi, mang các con đi ăn ngon.”

Phó Tuân cũng là quên lời dặn của Bạch Hạc Vu, rõ ràng nói tan học liền chở hai đứa về nhà, kết quả lại mang theo đứa nhỏ đi dạo phố.

Giờ trời đã hơi tối, các quầy hàng ngoài đường đã bắt đầu mở, có đủ loại đồ ăn như xiên nướng, bán mấy thứ đồ ăn nhanh linh tinh, đủ mọi thể loại.

Phó Tuân không dám để các con ăn linh tinh, nên đã mua ba phần đậu hũ non, ăn mềm và dẻo rất phù hợp cho trẻ nhỏ.

Ban đầu Kỳ Diệc Trần định từ chối, nhưng khi thấy chú Phó mua đậu hũ mặn y liền ngừng lại, đã lâu lắm rồi y chưa ăn món đậu hũ non mềm mịn như vậy, không thể không thừa nhận là hơi thèm một chút.

Phó Tuân  trực tiếp ngồi xuống ghế sau và chuẩn bị đậu hũ non cho hai đứa trẻ, rồi đưa cho chúng.

Kỳ Diệc Trần nhận lấy và cảm ơn:  “Cảm ơn chú Phó.”

“Không có gì, Bạch Mãn có thể tự ăn không? Có muốn ba ba đút hay không?”

“Bạch Mãn tự ăn được!” Bạch Mãn vui vẻ nhận bát đậu hũ non, dùng thìa nhỏ ăn một ngụm lớn: "Wow, thật mềm quá~ Ngon quá~"

Phó Tuân nhớ lại bữa ăn đầu tiên của anh và Bạch Hạc Uy khi còn nghèo khó, lúc đó chỉ đủ tiền mua một phần đậu hũ non, thế là cả hai người lớn ăn chung một phần. Nghĩ lại, lúc ấy thật sự rất đáng nhớ.

Đây là lần đầu Bạch Mãn ăn, đến cuối cùng không thèm dùng thìa nữa, trực tiếp bưng chén lên húp. Làm cho cả mặt đều dính đầy đậu hũ non, trông giống như một con mèo con.

Kỳ Diệc Trần ăn xong, thấy em trai ăn loạn hết cả lên, kể cả quần áo cũng dính đầy, vội vàng lấy giấy lau mặt cho cậu.

“Em ăn kiểu gì mà dính đầy cả người hết vậy?”

“Hì hì, ăn ngon ạ ~”  Bạch Mãn cười ngọt ngào.

“……” Kỳ Diệc Trần chỉ lắc đầu.

Ba người ăn xong, vẫn muốn tiếp tục đi chơi nhưng bị cuộc gọi của Bạch Hạc Uy ngăn lại.

“Phó Tuân, tôi bảo anh chở các con về mà anh dẫn đi đâu rồi? Sao đến giờ vẫn chưa về nữa?” Bạch Hạc Vu sắp tức chết rồi.

Hơn nữa anh cảm giác Phó Tuân đang đùa giỡn mình, ngày hôm qua đã nói chuyện êm đẹp, không mang Mãn Mãn đi tham gia show giải trí, kết quả hôm nay liền lên hot search.

Ban đầu anh ta cũng không để tâm, nhưng giờ thì anh để tâm rồi, sao lại có thể lật lọng như vậy chứ?

Phó Tuân cúp máy mới nhận ra mình hình như đã quên một chuyện, từ khi đến đón con, toàn bộ tâm trí của anh ta chỉ tập trung vào Bạch Mãn, quên mất phải thông báo cho vợ!

Phó Tuân cả cứng người lại.

Lúc này Bạch Mãn cũng nghe thấy tiếng la của Bạch Hạc Uy, cậu nhỏ giọng nói với anh trai: “Hung dữ!”

Kỳ Diệc Trần vội vàng bịt miệng cậu lại, nếu để Bạch Hạc Uy nghe thấy, lại bị mắng cho thì không hay.

Phó Tuân nhìn qua gương chiếu hậu nhìn hai đứa trẻ, nuốt một ngụm nước bọt, nói bằng giọng khô khan: "Bạch Mãn, nếu mà ba Bạch biết chuyện chúng ta tham gia chương trình 'Bố đảm đang nuôi con'..."

Bạch Mãn nháy mắt cứng đờ, còn Kỳ Diệc Trần thì không hiểu sao hai bố con lại có phản ứng như vậy..

Bạch Mãn ngồi trên ghế trẻ em, đưa tay chỉ vào chính mình và nói mơ hồ: "Vậy ba Bạch chắc sẽ đồng ý đúng không…"

Bạch Mãn không chắc chắn, vì lúc cậu nói chuyện với ba ba, cậu chỉ nghĩ tới chuyện không phải đi học thôi.

“Chắc đồng ý đó, nhưng hình như ba Bạch tức giận rồi, lúc chúng ta phải lấy lòng một chút, biết không? Đi, giờ đi mua hoa tặng ba Bạch!”

Phó Tuân nghĩ gì làm nấy, vợ giận thì tặng hoa thôi.

Bạch Mãn nháy mắt vui vẻ, cậu cao hứng vỗ tay: “Được ạ ~ hoa hoa ~ thơm thơm ~”

Cuối cùng ba người mỗi người mang một bó hoa về nhà, tất cả đều là hoa hồng.

Phó Tuân mua hoa cho Bạch Hạc Uy, Bạch Mãn mua cho bà ngoại, còn Kỳ Diệc Trần mua cho mẹ Thịnh Mỹ Nghênh.

Hứa Ngọc Như nghe thấy tiếng động và bước ra, bà nhìn thấy ba người mỗi người ôm một bó hoa, mắt ngạc nhiên tròn xoe.

Rồi bà nhìn thấy giữa ba người, có một bó hoa đã che khuất đầu của Bạch Mãn, chỉ thấy cậu bé đang vất vả dùng đôi chân ngắn nhỏ ôm hoa đi, nhìn từ xa giống như một bông hoa có hai chân ngắn vậy.

“Bà ngoại ~” Bạch Mãn cố gắng vươn cao bó hoa đi về phía bà ngoại, không nhìn đường, đụng phải người bà mới ngẩng đầu lên gọi: “Bà ngoại ~”

“Đây là cho bà ngoại sao?” Hứa Ngọc Như ngồi xổm xuống nhìn bé con.

“Đúng vậy ~ Ba Bạch, mẹ, bà ngoại ai cũng có, là Mãn Mãn đưa cho bà ngoại.” Bạch Mãn giơ hoa nhét vào trong lòng ng.ực Hứa Ngọc Như.

Hứa Ngọc Như lập tức ôm Bạch Mãn và hôn cậu một cái: “Ai u, thật là bảo bối của bà ngoại, không uổng công bà thương yêu, không ngờ đến tuổi này vẫn được nhận hoa, cảm ơn Mãn Mãn nhé”

Bạch Mãn ngượng ngùng vỗ vỗ mặt mình, cười tươi nhìn bà ngoại vui mừng.

Bà ngoại nhận hoa xong rất vui, chắc chắn ba Bạch cũng sẽ vui thôi.

Sau đó Kỳ Diệc Trần ngại ngùng đưa hoa cho Thịnh Mỹ Nghênh, làm cho Thịnh Mỹ Nghênh vui vẻ ôm con trai hung hăng hôn một mồm to: “Cảm ơn con trai bảo bối!”

Kỳ Diệc Trần dù đã lớn rồi nhưng vẫn cảm thấy mặt đỏ ửng, nhất là khi Bạch Mãn đang đứng cạnh và nhìn mình bằng đôi mắt tròn xoe.

“Mặt anh trai đỏ bừng rồi, xấu hổ ~” Bạch Mãn trốn phía sau bà ngoại cười nhạo anh trai.

Kỳ Diệc Trần thẹn quá thành giận đuổi theo cậu, Bạch Mãn sợ tới mức thét chói tai, chạy loạn ở trong nhà.

Trong nhà nháy mắt náo nhiệt lên.

Chỉ còn một mình Phó Tuân, Bạch Hạc Vu vẫn đang bận với khu vườn bên cạnh.

Phó Tuân ôm bó hoa tiến đến, anh ta có hơi khẩn trương, vì trước đây họ đã từng ở bên nhau nhưng anh ta chưa bao giờ tặng hoa cho Bạch Hạc Uy.

Sắc trời tối tăm, Bạch Hạc Vu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Phó Tuân ôm một bó hoa đứng chờ.

Anh khẽ nhếch miệng lên: “Anh đang làm gì vậy?”

“Dỗ em……”

Bạch Hạc Vu suýt nữa tưởng mình nghe nhầm, đây là lời mà Phó Tuân có thể nói ra sao?

Tiếp theo liền nghe Phó Tuân tiếp tục nói: “Thực xin lỗi, vố dĩ đã nói không mang con tham gia tiết mục, kết quả hôm nay rồi lại lật lọng.”

Bạch Hạc Vu ngơ ngẩn đứng ở tại chỗ, anh không nghĩ Phó Tuân sẽ xin lỗi, bỗng anh không biết phải trả lời như thế nào.

Lúc này, một cậu bé mập mạp từ sân bên cạnh chạy qua và lớn tiếng nói: “Là Bạch Mãn muốn đi, nếu ba ba muốn trách thì cứ trách Bạch Mãn đi.”

Bạch Hạc Vu trơ mắt nhìn bé con chạy về phía mình, sau đó ngã lộn nhào xuống một đống đất bùn trong vườn

“Bé con!” Bạch Hạc Vu cũng mặc kệ chuyện khác, nhanh chóng đỡ bé con lên.

Cả người Bạch Mãn đều dính đầy đất bùn.

Bạch Mãn nhăn mặt, không nhìn thấy gì nữa, vì cậu đã bị ngã tới choáng váng.

Ban đầu Kỳ Diệc Trần còn từ từ đi theo sau em trai, nhưng khi thấy em trai lao về phía trước y cũng vội chạy tới, sau đó liền trơ mắt nhìn em trai cắm mặt vào bùn.

Phó Tuân cũng sửng sốt, hoa cũng không rảnh cẩm, vội vàng đón bé con từ trong tay Bạch Hạc Vu, sau đó còn chưa kịp làm gì, đã nghe cậu òa to khóc lớn.

“Hu hu hu, Mãn Mãn dơ rồi, hu hu hu hu hu!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.