Lúc trước bởi vì vội vàng tới nhận Mãn Mãn đồng thời đưa Mãn Mãn vào hộ khẩu nên Phó Tuân tới một mình, hơn nữa lúc ấy cũng không biết Bạch Hạc Vu ở đâu, cho nên vẫn chưa có cơ hội mời nhà họ Kỳ đi ăn một bữa cơm, lần này Bạch Hạc Vu tới đây, nói như thế nào vẫn phải bổ sung lễ nghĩa.
Hôm nay Hứa Ngọc Như và Thịnh Tùng Khang đều ở nhà, Thịnh Tùng Khang đang mang kính lão đọc báo, Hứa Ngọc Như thì dọn dẹp lại đồ chơi. Nhìn thấy Mãn Mãn xuống lầu, liền chào hỏi: “Mãn Mãn dậy rồi sao, có muốn uống sữa không nào?”
Bé Bạch Mãn ôm cổ ba ba hô to với ông bà ngoại: “Uống uống! Mãn Mãn đói bụng rồi!”
“Ôi Bạch Mãn của chúng ta đói lả rồi sao, bà ngoại đi pha sữa bột cho con uống liền đây.” Hứa Ngọc Như đứng dậy đi tìm bình sữa cho đứa trẻ.
Bạch Hạc Vu ôm bé Mãn Mãn theo sau Hứa Ngọc Nhu, nói cảm ơn với bà: “Dì ơi, trong khoảng thời gian này cảm ơn dì đã vất vả chăm sóc cho Mãn Mãn.”
“Này thì có gì mà phải cảm ơn, Bạch Mãn kêu dì một tiếng bà ngoại thì chính là cháu ngoại của dì rồi, dì thích bé con còn không kịp ấy chứ, huống chi Mãn Mãn còn mang đến nhiều niềm vui cho cả nhà. Đúng không, Mãn Mãn?” Hứa Ngọc Như cười tủm tỉm nói.
Hứa Ngọc Như cũng là một nhan khống, Bạch Hạc Vu lại trông ngoan ngoãn như vậy, còn có khí chất của mỹ nhân ốm yếu, làm cho người ta vừa nhìn liền nhịn không được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-hang-ngay-cua-be-yeu-quai/1189468/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.