Cô Thành cười lạnh, người phụ nữ này trừ ngủ ra thì chính là ăn.
Đầu tiên, hắn chỉ vừa lúc đi tới nơi này.
Tiếp theo, nếu Ninh Ý muốn đổi thì hắn cũng đâu có quyền khống chế.
Nhưng mà qua vài giây, hai người vẫn không đổi lại.
Thanh âm nghi hoặc của Ninh Ý truyền tới: "Ai? Sao lại không đổi được?”- Thất bại?Bước chân của Cô Thành hơi dừng lại.
Xem ra, mặc dù quyền chủ động nằm ở phía bên cô, nhưng thời gian hoán đổi! Hoặc là số lần, lại có một số hạn chế nào đó với cô.
Như vậy—— hắn ở trước mặt cô cũng không phải hoàn toàn bị động.
Khóe môi Cô Thành chậm rãi gợi lên nụ cười, đáy mắt đen kịt ác ý giống như thủy triều tràn ngập.
Đinh Tư Nguyệt thật vất vả mới trấn an được Cố Tắc Ngụ, vốn là lòng tràn đầy khó chịu, kết quả vừa quay đầu liền nhìn thấy trên mặt "Ninh Ý" mang theo tà khí lạnh như băng, nhất thời tâm tình lại tốt lên.
Không sai, chính là loại ánh mắt này, "Ninh Ý" nhất định là tâm lý vặn vẹo đến biế.n thái!Cô Thành nhếch khóe môi rời khỏi bếp.
Ninh Ý ở đối diện thử vài lần nhưng tạm thời vẫn không đổi lại được, thế là không cố chấp nữa.
“Ông xã —— vậy anh có thể giúp em mang theo mấy cái bánh ngọt được không?" Ninh Ý gọi mà không cảm thấy có chút xấu hổ nào, "Mấy năm nay em còn chưa ăn qua, muốn vị Chocolat.
”“—— a.
” Cô Thành suýt nữa cười lạnh ra tiếng.
“Ninh Ý,” hắn lạnh lùng gọi tên cô, “Tôi khuyên cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-hao-mon-sau-khi-hoan-doi-than-the-voi-lao-cong/183096/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.