Nhà Đậu bà tử có ba nhi tử đều đã thành thân và có hài tử.
Có khoảng 20 người sống trên phần đất ít ỏi do tổ tiên để lại.
Họ nghèo đến mức đói ăn.
Công việc ở phòng bếp Thanh Dịch của Đậu bà tử cũng là nhờ ca ca bên nhà mẹ đẻ giúp đỡ.
Huynh trưởng Đậu gia là lão mã phu phụ trách chăm sóc ngựa ở dịch trạm, muội muội trong nhà nghèo khó, Đậu bà tử lại có chút tay nghề bếp núc, nên mới nhờ vả quan hệ để muội muội vào dịch trạm làm tạp dịch kiêm đầu bếp, ăn cơm chốn quan gia, cũng là để Đậu bà tử đỡ đần cho gia đình.
Cho nên trước đó Cố Nhiễm muốn tố cáo Đậu bà tử hãm hại mình nhưng lại có điều kiêng kị mà bỏ qua bước này, quả là sáng suốt.
Nếu không lỡ như Đậu bà tử xảy ra chuyện, sợ rằng vị lão mã phu này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng.
"Chờ ta trở lại, sợ là phải mùng sáu tháng giêng, lúc đó, chắc là ngươi phải lên đường rồi.
"
Đậu bà tử nhìn Cố Nhiễm, như thể đang nhìn một thỏi vàng ròng, trong lòng đầy tiếc nuối.
Những ngày qua, bà ta kiếm được từ Cố Nhị Nương những hơn một lượng bạc, quả thật là một vị tiên chủ mà chỉ cần ở lại cũng có bạc!
Hơn nữa nàng còn nợ bà ta hai mươi lượng bạc, bà ta chỉ mong người nhà nàng sớm ngày đến chuộc.
Nàng không đi, ở lại dịch trạm, nói không chừng mình còn có thể gặp mặt vị nhân vật tiếng tăm lừng lẫy nào đó của hầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-lam-ruong-cua-co-nhi-nuong-sau-khi-luu-day/1611932/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.