"Ngươi vẫn như vậy, không thay đổi gì." Trong lòng Tào Huyễn
rất cao hứng, mặt mày nàng không có phong sương sầu khổ, có
thể thấy được cuộc sống không tệ, chỉ là có chút phiền muộn, bởi
vậy mới hỏi: "Ngươi làm sao lại đứng ở đây? Ngươi có gặp khó
khăn không?"
Trần Bảo Âm đột nhiên nghĩ đến, Tào Huyễn có một cô cô ở
trong cung làm nương nương, nếu hắn vào cung thăm cô cô, có
phải có thể mang theo nàng hay không?
Trong mắt sinh ra vài phần hy vọng, bước về phía trước, nói:
"Có một chuyện muốn cầu tiểu công gia hỗ trợ."
"Chuyện gì?" Tào Huyễn hỏi.
Trần Bảo nói chuyện Hoài Âm Hầu phủ bị xét nhà lưu cho hắn
nghe, sau đó lại nói tiếp: "Mẹ nuôi ta, thân thể nàng gần hai năm
nay không tốt lắm, Bắc Cương xa như vậy, ta sợ..."
Nghe đến đó, Tào Huyễn nhíu mày.
"Hoàng hậu nương nương từng nói thích ta, cho nên ta muốn
cầu xin hoàng hậu, có thể khai ân hay không, giáng tội của mẹ
nuôi xuống một bậc." Nàng cúi đầu nói: "Ta không vào được
trong cung, nếu tiểu công gia có thể hỗ trợ, Trần Bảo Âm vô cùng
cảm kích. Nếu bất tiện, cũng không sao cả."
Trầm mặc một lát, Tào Huyễn nói: "Nhìn những gì ngươi nói.
Không phải là đưa ngươi vào cung thôi sao? Đi!"
Mấy năm nay hắn ở Bắc Cương, lập được chút công lao, cũng
chỉ là dẫn nàng vào cung mà thôi, chính mình không ra mặt nói
cái gì, Hoàng Thượng sẽ không trách tội.
"Thật vậy?" Trần Bảo Âm kinh ngạc nói.
"Nhìn chút tiền đồ này của ngươi đi."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-moi-cua-thien-kim-hau-phu/1732589/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.