Tảo Huyễn nhìn qua, muốn nỏi liên quan gì đến ngươi? Hơn nữa, nàng là một khuê nữ bình thường sao?
Có điều bà là mẫu thân của Trần Bảo Âm, hắn ta kìm nén biểu cảm kỳ lạ trên mặt nhưng không nói gì, năm c.h.ặ.t t.a.y lại bỏ đậu vào túi.
"Không phải ngươi cũng có túi sao?" Đỗ Kim Hoa buồn bực. Không phải là không có gì để đựng, tại sao lại yêu cầu Bảo Nha đưa khăn?
Thấy nhạc mâu tức giận, Cố Đình Viễn không dám mang hảẳn ta vì e ngại thân phận cao quý của đối phương, chỉ có thể nói: "Vị huynh đài này, huynh làm vậy thực sự không phù hợp. Không thân chẳng quen, không nên yêu cầu cô nương đưa đồ vật."
Lời này cỏ lý! Đỗ Kim Hoa gật đầu đồng ý.
"Ngươi quản được ta sao?" Tào Huyễn liếc mắt liền thấy người vừa nói là một cái thư sinh bân hàn, vốn là hạng người hắn ta chưa bao giờ để vào trong mắt, nhưng tên thư sinh này lại xuất hiện ở cửa nhà Trần Bảo Âm, khiến hắn ta quan tâm: "Ngươi là ai?"
Cố Đình Viễn không lên tiếng ngay mà liếc nhìn nhạc mẫu rồi mới trả lời: "Tôi là họ hàng xa của Bảo Âm."
Nói tới hai chữ Bảo Âm, tai hắn có chút nóng lên. Trong lòng của hắn thâm nghĩ, hi vọng nhạc mẫu không giận.
Họ hàng xa sao? Tào Huyền cau mày, trong đầu nghĩ đến đầu tiên chính là " Biểu ca " kia của Bảo Âm, trong lòng càng thêm khó chịu, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Trần Bảo Âm nói: "Tào Huyễn! Ngươi còn chưa đi sao?"
"Ngươi sao cứ vội vàng đuổi ta đi như vậy?" Tào Huyễn lập tức quên mất Cố Đình Nguyên, quay đầu nhìn Trần Bảo Âm, cảm giác như trái tim bị một bàn tay nắm chặt, khó chịu không nói nên lời.
Trần Bảo Âm chỉ bình tĩnh nhìn hắn ta: "Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, ngươi nên đi đi."
Nàng không còn là tiểu thư Hầu phủ, còn hắn ta vấn là tiểu công gia của quốc công phủ. Nàng là thôn nữ con nhà thường dân, còn hắn ta là con em nhà huân quý sống hào nhoáng ở kinh thành phồn hoa.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.