Sau khi nhận giấy chứng nhận trở về Lệ Cảnh, Tống Uyển Yểu phát hiện biệt thự so với lần trước cô đến rất không giống nhau, trên hang rào gỗ trong vườn hoa có treo thêm cây tường vi, còn một bên lại có thêm một cái xích đu.
Còn chưa đến mùa nở hoa nhưng trong vường cây cành lá đã sum xuê.
Tống Uyển Yểu đi đến bên cạnh xích đu, quơ quơ dây đu:“Này, không phải anh cho rằng em lớn như vậy rồi mà vẫn chơi trò trẻ con ngây thơ này chứ.”
Hàn Vệ Vũ nói: “Em ngồi đi, anh đẩy cho.”
Tống Uyển Yểu ngồi trên xích đu, Hàn Vệ Vũ đẩy từng chút từng chút phía sau cô.
Tháng tư ánh mặt trời vẫn không tính là quá nóng, gió thổi cũng rất nhẹ nhàng, Tống Uyển Yểu buồn ngủ, bỗng nhiên nghe thấy Hàn Vệ Vũ nói từ phía sau: “Có một lần…”
“Hử?”
“Có một lần anh đi ngang qua sân thể dục của trường học, nhìn thấy bọn em đang học tiết thể dục, em còn nhớ cái khung sắt kia trên sân thể dục không? Phía trên còn có xích đu, em ngồi trên đó, chơi rất vui vẻ.”
Cô năm đó, tươi cười sán lạn, anh ở xa ngửa mặt nhìn lên.
Cô hiện tại, vẫn hạnh phúc như trước, anh ở một bên bảo vệ cho cô.
Rốt cuộc, cô và anh đều có một phần hạnh phúc trọn vẹn.
Cuộc sống sau khi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn vẫn trôi qua bình thường như cũ.
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Hàn Vệ Vũ ôm Tống Uyển Yểu ở trên giường trò chuyện, trò chuyện, trò chuyện…đến khi Tống Uyển Yểu phát giác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-my-man/508455/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.