Sau khi Vương thị đuổi đám người Dư mụ đi, đặt mông ngồi ở trên bậc thềm, hai tay vỗ đùi, lớn tiếng khóc: “Ông trời ơi, ông tạo cái nghiệt gì vậy a! Chỉ một khắc mà mấy nhà lợi dụng đến cửa cầu hôn!” “Mẹ!”. Mèo Con bước nhanh xuống bậc thềm, xoay người muốn nâng Vương thị dậy, nàng nhẹ giọng nói: “Mẹ, Nhiếp công tử là đại ân nhân cứu mạng của con và tiểu Trụ Tử, mẹ đừng nói người ta như vậy” Vương thị sau khi nghe xong, mặt đỏ hồng, tức giận nói: “Mẹ vẫn tưởng hắn là một người tốt, nhưng không nghĩ đến hắn cùng Hoắc tam gia kia là cùng một loại!” Mèo Con lắc đầu nói: “Không phải, hoàn toàn không giống, y thú con làm vợ, mà Hoắc tam là muốn nạp con làm thiếp” Ở cổ đại nhiều năm như vậy, nàng như thế nào không biết danh phận rất quan trọng a? Có danh phận chính thê, liền đại biểu nàng có thể sinh con dưỡng cái, có quyền nuôi nấng cùng dạy bảo con cái. Nếu nàng là thiếp, nàng cũng chỉ là công cụ sinh con cho chính thê mà thôi, nàng không thể dễ dàng tha thứ con do nàng sinh ra gọi người khác là mẹ, mà gọi nàng di nương. Giống như Văn Lệ tỷ, sau khi xuất giá, còn phải ở trước mặt mẹ cả mà khép nép, được cái gì tốt, chỉ có thể trước đưa cho mẹ cả, mẹ cả không cần, mới có thể đem cho mẹ ruột, nhưng mà phải giấu không có mẹ cả biết, mà Liễu Văn Lý còn không nhận mẹ ruột của mình. Mèo Con không thể tưởng tượng, nội tâm của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-nhan-nha-o-thien-khai/399291/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.