Lâm Y mới trải qua chuyện Lưu Hà, không còn chút lòng tốt nào để cho, dù đoán được tâm tư Trương Đống, nàng cũng làm như không biết, chỉ nói. “Nha đầu kia không giỏi xem sắc mặt, sau này con dâu không cho nó hầu hạ trước mặt phụ thân nữa, miễn cho chọc phụ thân tức giận”.
Dương thị hiểu dụng ý Lâm Y nói câu này, vỗ vỗ tay nàng, ý bảo nàng rời đi. Lâm Y vén váy hành lễ, xoay người liền đi, lúc này Trương Đống còn chưa nói tha thứ, thấy nàng bước đi như vậy, thập phần bất mãn, nhướn mày định lên tiếng ngăn đón, Dương thị trừng mắt liếc ông ta, lẩm nhẩm. “Còn ngại chưa đủ mất mặt?”.
Một cái tát xóa hết, Lâm Y dẫn Thanh Miêu ra ngoài, Trương Đống căm tức nói. “Bà nuông chiều nó”.
Dương thị cả giận. “Ông một bó tuổi, đùa giỡn nha hoàn của con dâu, không thấy bẽ mặt?”.
Trương Đống ghét từ “đùa giỡn” khó nghe, nói. “Tôi uống hai chén rượu, có chút say, tưởng lầm Thanh Miêu là Lưu Hà, lúc đó mới kéo tay nó”.
Dương thị không tin, đang định lí luận với ông ta, bà bà bán rượu ở tửu quán đối diện tìm tới cửa, bảo rằng Trương Đống mua của bà ta một cút rượu, còn chưa trả tiền. Dương thị có chút vui mừng, có cái cớ say rượu, bà cũng dễ giải thích với Lâm Y, bằng không quả thật chẳng có mặt mũi nào nhìn nàng. Lưu Hà cũng vui mừng, thầm nghĩ, thì ra không phải Trương Đống thích Thanh Miêu, mà là thích mình, chẳng qua say nên nhận sai người.
Dương thị hỏi bà bà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-o-bac-tong/2296854/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.