Lưu Vân lấy lòng chủ nhân thất bại, bị Lưu Hà chế nhạo, rất là tức giận, nhưng trước mặt Dương thị và Lâm Y, lại không tiện phát nổ, đành phải cố nén nói. “Đại phu nhân, Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ một lòng mong làm gì đó cho nhà chúng ta, không để ý tới phòng ốc đã được quét tước qua”.
Dương thị hôm nay tâm tình tốt, cười nói. “Biết ngươi chịu khó, giữa trưa thưởng cho ngươi một đĩa thức ăn”.
Lưu Vân cúi người tạ thưởng, cảm thấy lấy lại được vài phần thể diện, trên mặt hiện ra ý cười, nhưng cái cô ta muốn không phải chỉ là một đĩa thức ăn, mà là một gian phòng để ở riêng kìa. Ánh mắt của cô ta cứ phiêu về phía Lâm Y, nghĩ bụng lúc trước nhà quá nhỏ, không có phòng phân cho cô ta, nay tổng cộng trước sau hơn mười gian, cũng tới phiên cô ta rồi chứ?
Lâm Y sao lại không biết tâm tư của cô ta, âm thầm buồn cười, mỗi lần chuyển nhà lại diễn tiết mục tranh giành phòng ốc, cô ta không mệt sao, nay nhà có hai viện, vừa vặn Dương thị và vợ chồng Lâm Y mỗi bên một viện. Phòng ở cũng dư dả, không khó phân phối lắm, bởi vậy Lâm Y không muốn thay mặt Dương thị nữa, lên tiếng nói. “Mẫu thân, mẫu thân dẫn Lưu Hà Lưu Vân vào ở viện đầu, chúng con ở viện sau được không?”.
Dương thị nghe hiểu ý tứ của nàng, nhẹ nhàng gật đầu, chỉ sương phòng phía tây, nói. “Lưu Hà ở gian thứ nhất, Lưu Vân và Tiểu Khấu tử ở gian thứ hai đi”.
Lưu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-o-bac-tong/2297035/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.