Ngay khi tinh thần lực của Lục Vân Kiêu được Diệp Trừng khôi phục một chút, có thể mở được không gian nút, hắn đã dùng thiết bị tín hiệu gửi tín hiệu ra vũ trụ, đáng tiếc là cho đến bây giờ vẫn không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy tín hiệu đó được nhận.
Để tăng khả năng được nhận, mỗi ngày hắn đều lấy thiết bị ra gửi một lần và kiểm tra xem có phản hồi hay không.
"Lục đại ca, thế nào rồi? Có ai thấy không?"
Diệp Trừng đương nhiên cũng biết Lục Vân Kiêu mỗi ngày đều gửi tín hiệu ra ngoài, cậu vừa mong có người nhận được lại vừa không mong, bởi vì cậu không muốn rời xa Lục Vân Kiêu, nhưng dù sao cậu cũng là người, không thể cứ mãi sống ở nơi hoang dã này được.
Nếu cậu có thể nhanh chóng chữa khỏi cho Lục Vân Kiêu, sau đó hai người họ cùng nhau trở về thì tốt rồi.
Có lẽ đợi đến khi dị năng chữa trị của cậu mạnh hơn một chút, có thể đối kháng với trùng độc, triệt để chữa khỏi cho Lục Vân Kiêu.
Bây giờ mỗi ngày trước khi tu luyện, cậu đều luyện theo 《Ngưng Thần Quyết》 mà trước đây Lục Vân Kiêu đã dạy, tuy rằng hiệu quả rất nhỏ, nhưng tích tiểu thành đại, chắc chắn sẽ có thu hoạch không nhỏ.
"Vẫn chưa, chuyện này hoàn toàn nhờ vào ý trời, sao vậy? A Trừng sốt ruột muốn rời đi rồi sao?"
Lục Vân Kiêu đưa thiết bị phát tín hiệu cho Diệp Trừng cất vào không gian nút, cười hỏi.
"Đâu có, em chỉ tiện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-sinh-ton-hang-ngay-cua-be-bao-tuyet/2755939/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.