Không biết bao lâu trôi qua, trước mắt Diệp Trừng phủ một làn khói trắng, mũi ngửi thấy mùi khét khó chịu, những con chim lọt lưới đều bị A Kim dùng lửa đốt chết, phần lớn đã biến thành xác cháy trong lưới sắt.
"A Kim, bảo Ngạo Tuyết thêm củi vào, đốt cho sạch sẽ đi."
Diệp Trừng lấy tay bịt mũi, nhưng vẫn không ngăn được mùi khó chịu kia.
"Sao rồi, cơ thể ổn không?"
Lo lắng Lục Vân Kiêu sử dụng quá nhiều dị năng sẽ khiến tinh thần vực của bản thân suy yếu, đợi mọi chuyện kết thúc, Diệp Trừng vội vàng đi đến bên cạnh hắn, lặng lẽ truyền dị năng chữa trị.
"Có em ở đây, đương nhiên sẽ không sao, anh bây giờ khỏe hơn nhiều rồi."
Dễ dàng tiêu diệt được đám chim độc kia, nhưng Lục Vân Kiêu vẫn không yên tâm, dù sao trùng độc có tính lây nhiễm cực mạnh, chim đã bị nhiễm, vậy thì động vật trên cạn và dưới biển đều có khả năng bị nhiễm.
Nếu thật là như vậy, bọn họ e rằng phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, đến lúc đó sinh vật trên toàn hành tinh đều bị trùng độc lây nhiễm, cuối cùng biến thành một hành tinh chết.
"Chúng ta không thể lơ là cảnh giác, nếu có những động vật khác cũng bị trùng độc lây nhiễm, chúng ta cố gắng giết chúng, tránh để trùng độc lây lan rộng hơn."
Lục Vân Kiêu nói nỗi lo lắng của mình cho Diệp Trừng nghe, hy vọng Diệp Trừng nâng cao cảnh giác.
Mặc dù Diệp Trừng chưa từng trải qua thời kỳ dịch bệnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-sinh-ton-hang-ngay-cua-be-bao-tuyet/2755951/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.