Edit: Cửu Trùng Cát
Lúc Cố Ninh xuống xe bus, đã là bảy giờ tối. Ánh đèn đường rực rỡ ở thành thị được thắp sáng, cuộc sống về đêm mới vừa bắt đầu.
Buổi tối cuối tuần rất là náo nhiệt, bên cạnh cô, người đi đường nối đuôi nhau mà qua. Trương Giai Giai thấy được Cố Ninh trong đám người, thế là cô hướng về phía Cố Ninh vẫy vẫy tay:
– “Cố Ninh, mình ở đây.”
Cố Ninh cũng nhìn thấy người đang vẫy vẫy tay với mình, tươi cười đi về phía Trương Giai Giai. Cố Ninh cười nói:
– “Hôm nay mình vẫn chờ điện thoại của người đẹp a, làm sao lại muộn như vậy bạn mới gọi điện thoại cho mình a, có phải quên mất mình rồi hay không?”
Trương Giai Giai có chút xin lỗi:
– “Thật ngại quá, ban ngày mình phải giúp mẹ mình làm việc, mãi cho đến buổi tối mới có thời gian rảnh, cái gì mà điện thoại của người đẹp, bạn cứ thích chọc mình không hà!”
Cố Ninh choàng tay qua bả vai người bên cạnh, cười nói:
– “Kỳ thật buổi tối rất tốt, không có nắng, mát mẻ nha, học quân sự nhiều ngày như vậy, nhìn xem, mình đen xuống 2 độ luôn rồi, có thể tránh được nắng nóng mà đi dạo phố đương nhiên càng tốt, lại nói, buổi tối so với ban ngày thì còn náo nhiệt hơn. Giai Giai của chúng ta quả nhiên hiền lành, biết săn sóc nha!”
Trương Giai Giai biết Cố Ninh nói như vậy là vì mình, trong lòng cô có chút cảm động, tóm lấy tay Cố Ninh:
– “Như vậy chúng ta đi thôi.”
Hai cô bé cùng nhau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-than-nhien-cua-co-ninh/860252/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.