Edit: Cửu Trùng Cát
Tuy rằng La Mẫn chẳng hiểu ra sao, nhưng đại khái cũng biết hẳn là Cố Huyên có chuyện gì đó dối gạt ả, ả nhìn Cố Ninh, rồi hỏi:
– “Cô nói đi, chuyện gì mà tôi không biết? Còn nữa, quan hệ giữa các người là như thế nào?”
Khóe miệng Cố Ninh vẫn giữ nụ cười mỉa mai:
– “Dương Mộng Đình tốt xấu gì cũng không danh không phận, nhẫn nhịn mười mấy năm, Cố Huyên, cô cũng làm mười mấy năm … con ngoài giá thú. Hai mẹ con cô thật vất vả mới trèo lên được vị trí này, trở nên danh chính ngôn thuận, tôi quả thật rất hi vọng hai mẹ con cô có thể ngồi thật lâu ở cái vị trí kia, nếu đúng như vậy, tình huống giữa chúng ta, có thể sẽ chung đụng tự nhiên hơn đấy!”
Dừng một chút, ánh mắt Cố Ninh nhìn về phía Cố Huyên nói tiếp:
– “Cô nói phải không, Cố Huyên, dù sao chúng ta cũng là chị em… cùng cha khác mẹ, tuy rằng mẹ cô phá hủy gia đình tôi, là tiểu tam, nhưng đó là chuyện của người lớn, tôi chẳng muốn kết thù kết oán với cô làm gì, Dương Mộng Đình đoạt đi chồng của mẹ tôi, còn cô đoạt đi cha của tôi. Hai mẹ con các người đã thành công rồi, cần gì phải gây khó dễ hết lần này đến lần khác cho tôi chứ! Lúc thi tốt nghiệp đã gây khó dễ rồi,khiến cho tôi thiếu chút nữa không kịp tham gia dự thi, người trong lớp đều biết 2 ngày đó tôi bị người ta uy hiếp đe dọa, nhưng tôi vẫn không nói ra kẻ chủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-than-nhien-cua-co-ninh/860276/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.