( Tác giả: mình mở dấu " " để phân biệt lời kể của Thiên Tuyệt nha)
" Nghe ta nói vậy, ông lão càng thương tiếc, đau xót ta nhiều hơn, ông ôm ta vào lòng và nói:
_ Ta sẽ bảo vệ con.
Ta ngước đôi mắt to tròn, đen láy của mình lên nhìn người. Ta sợ người sẽ giống như bà lão kia cũng vì bảo vệ ta mà chết, ta rất sợ, ta không muốn người nào bảo vệ ta hết. Ta không muốn, ta không muốn.
_A.......!!!!!
Ta ngất đi, trước khi ngất ta chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt lo lắng, hoảng sợ của ông lão lật đật chạy lại đỡ ta.
Ta không biết mình ngủ bao lâu, chỉ biết rằng khi ta thức dậy thì cổ họng đau rát, tay chân rã rời, người đau nhức. Ta định mở miệng nói chuyện thì chỉ phát ra tiếng ư....ư.... ư......Ta hoảng sợ, tại sao ta lại không thể nói chuyện. Có chuyện gì xảy ra? Ta......
Quay lại lúc ta bị ngất, đã có một chuyện vô cùng lạ xảy ra. Đó là cái vết bớt hình hoa " Vạn Ngữ" đã phát sáng, một ánh sáng đỏ như máu pha lẫn màu xanh biếc của trời. Nhưng chỉ trong tích tắc là nó lại trở về bình thường, khiến cho ông lão rất là ngạc nhiên, tưởng như mình nhìn lầm. Ông lật đật ra lệnh cho tất cả mọi người có mặt ở tửu lâu ngày hôm nay phải giữ kín chuyện này, nếu không thì.... Vừa nói ông vừa phát ra uy áp khiến tất cả các người có tu vi thấp đều bị hộc máu, có vài người không chịu nổi mà ngất xỉu ngay tại chỗ, khiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-tu-tien-cua-nu-phu/1023610/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.