Lời Mộ Nguyệt Sâm vừa dứt, cửa phòng họp liền mở.
Tất cả mọi người thuận theo tiếng mở cửa, Ôn Nhã Liên vẫn phong độ ngời ngời xuất hiện trước mặt mọi người.
Anh mặc đồ tây xanh nhạt toát lên sự ưu nhã ôn nhu của anh. Chỉ là sự tang thương và bất lực trong mắt lại là thứ trước nay chưa từng có.
“Xin lỗi, phiền mọi người rồi” Anh đi vào, cúi chào mọi người trước.
Động tác chân thành mang ý xin lỗi, khiến mọi người đều rung động.
Chuyện này, rõ ràng không trách anh.
Chỉ vì Ôn Tử Tích em anh, mà anh phải như vậy.
“Nhã Liên, không trách cậu. Mang cô ta đi đi, chúng tôi đều coi chuyện mấy ngày nay không xảy ra.” Mộ Nguyệt Sâm đối với Ôn Nhã Liên, có 1 phần kiên nhẫn.
Hoặc là khí chất ôn nhu của Ôn Nhã Liên là một nguyên nhân quan trọng.
“Uhm, làm phiền rồi.” Ôn Nhã Liên gật đầu, sau đó đến bên Ôn Tử Tích.
“Đi thôi, Tử Tích” Anh đưa bàn tay xương tay rõ ràng, tư thế cực kỳ thành khẩn.
Nhưng Ôn Tử Tích đầu óc sớm quay cuồng, nhìn tay anh một lúc.
Cô chậm chạp đưa tay nhỏ của mình ra, miệng Ôn Tử Tích lộ nụ cười nhạt.
Nhưng chưa đợi ngón tay cô chạm vào tay anh, cô đã rút tay về, mặt từ chối.
“Em không muốn về với anh! Em và Nguyệt Sâm phải làm tình nhân giả 3 ngày. Anh, em không về!” Cô nhìn Mộ Nguyệt Sâm, lời lại nói với Ôn Nhã Liên.
Mắt Ôn Nhã Liên trầm xuống, vẫn kiên nhẫn như cũ nói: “Tử Tích, chúng ta đừng làm loạn. Nguyệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/173558/chuong-921.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.