Xe đến Mộ gia.
Vừa dừng xe, Hạ Băng Khuynh lập tức xuống xe, bay nhanh đến cửa lớn.
Mộ Nguyệt Sâm rời tay khỏi vô lăng, nhìn bóng dáng tức giận rời đi của cô, môi nhếch lên Biểu cảm này của anh bị người làm nữ đang dọn đồ bên ngoài thấy, tí nữa bị tông vào cây. Tam thiếu gia vậy mà cười!
Mà chỉ lộ chút ý cười, đã khiến anh khuynh thành như vậy.
Sáng hôm sau, mới mờ mờ sáng, Hạ Băng Khuynh thu dọn hành lý rời Mộ gia.
Cô không thể ở đây!
Tuyệt đối không thể!
Mộ Nguyệt Sâm quá khủng bố, quả thật là quái vật máu lạnh, cộng thêm bệnh thần kinh biến thái, ngày đầu cô đến đã gặp chuyện làm hồn bay phách tán, còn không sợ ở đây nữa, sợ đến xác cũng không còn.
Lúc 9h, Mộ Nguyệt Sâm mặc đồ tử tế xuống lầu, ngồi bàn ăn ăn sáng.
Ăn được nửa, thuận miệng hỏi 1 câu: “Nha đầu nhỏ đó đâu? Dậy chưa?”
“Cô ấy đi rồi!” Quản gia trả lời.
Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, thả nĩa xuống, nâng cằm lên: “Đi lúc nào?”
“Vừa mới sáng đã đi, nói muốn ở trong trường, đã nói với đại thiếu phu nhân.”
Muốn ở trong trường?
Ha, chạy cũng nhanh đó!
Mắt Mộ Nguyệt Sâm sáng lên, thu ánh nhìn lại, tiếp tục nhàn nhã ăn sáng.
Giáo viên hướng dẫn của đại học S ngành Y đưa Hạ Băng Khuynh tham quan trường.
Đường Lâm Âm, sân chơi rộng lớn, lầu giảng dạy, thư viện, không khí tràn ngập hương gỗ từ cây cối rậm rạp, cô trở về với bầu không khí quen thuộc, cảm giác vững chãi hơn.
Đối với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679151/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.