“Đủ xa chưa?” Giọng từ đỉnh đầu cô truyền đến.
“..” Tên đáng ghét!
Mộ Nguyệt Sâm ngẩng đầu, không nói chỉ trừng anh, không dùng lời kháng cự.
“Hôm nay thời gian còn sớm, cô từ từ nghĩ, nghĩ xong rồi nói tôi.” Mộ Nguyệt Sâm giam cơ thể nhỏ bé của cô lại, ngữ khí nhàn nhạt.
Hạ Băng Khuynh cắn môi.
Cô đấu không lại anh!
Dù cho cô có giơ nanh múa vuốt, trong mắt anh cũng chỉ là trò mèo.
Dây dưa với anh hơn 10 mấy phút, cô tuyên bố bỏ cuộc: “Sáng hôm nay tôi không nên làm vậy, sau này tôi sẽ không chuồn đi nữa, anh gọi điện cho hiệu trưởng đi!”
“Biết mình sai rồi?” Mộ Nguyệt Sâm cao cao tại thượng hỏi.
Cô mới không biết sai!
Đều là anh uy hiếp anh uy hiếp đó, tiểu nhân bỉ ổi!
Hạ Băng Khuynh trong bụng chửi 1 hơi, biểu cảm lại ngoan ngoãn gật đầu.
Mộ Nguyệt Sâm lúc này mới lùi lại: “Lát tôi sẽ gọi.”
“Anh gọi bây giờ!” Hạ Băng Khuynh sợ lát anh đổi ý.
“Không, lát tôi gọi!” Mộ Nguyệt Sâm nhấn mạnh, anh không thích người khác thay đổi ý của anh.
“Nếu anh quên thì sao, bây giờ gọi, bây giờ nhất định phải gọi, lấy điện thoại ra.” Không thấy anh gọi, để xử lý chuyện này, cô không yên tâm.
“Điện thoại không ở trên người.”
“Tôi không tin!”
Hạ Băng Khuynh nhìn túi quần cô, lòng gấp gáp, liền không quan tâm gì muốn sờ quần của anh.
Mộ Nguyệt Sâm né tay cô: “Người của nam nhân cũng dám sờ bậy.”
“Ai muốn sờ anh, tôi sờ điện thoại.” Gấp gáp lại cho Hạ Băng Khuynh bại hoại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679174/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.