Mà thần kinh nhiều lúc còn thô lỗ hơn thép của Tiêu Nhân không ý thức được, nhìn thấy Hạ Băng Khuynh tay cầm cháo lại không ăn, cô chạy qua để hoa quả xuống giường bệnh, lấy tô từ trong tay cô: “Có phải không muốn ăn? Tớ muốn chuối và nho ngon cho cậu, ăn 1 chút!”
Chuối! Nho!
Trước mắt Hạ Băng Khuynh đen lại.
Cô cần yên tĩnh!
Thật sự cần yên tĩnh!
Giả bộ yếu đuối đỡ trán, cô nằm xuống, thuận thế kéo cao chăn: “Bây giờ cái gì tớ cũng không muốn uống!”
Tiêu Nhân lo lắng nói: “Khẩu vị tệ vậy sao? Bình thường cô 1 lượt có thể ăn 8 trái chuối mà.”
“Tớ mới không thích ăn chuối!” Giây trước còn yếu đuối, đột nhiên giọng sức lực cực kỳ.
Phản ứng này, khó tránh quá hiển nhiên.
Mộ Nguyệt Sâm không nhìn được nữa cúi đầu xoa thái dương.
“Chuối làm gì cậu rồi?” Tiêu NHân không hiểu.
Hạ Băng Khuynh ý thức bản thân phản ứng quá lớn, rụt vào chăn, ánh mắt lén lút nhìn Mộ Nguyệt Sâm, vừa đúng ánh mắt anh đang nhìn cô, ánh mắt 2 người chạm nhau, mặt cô đỏ như cà chua.
Không tự nhiên vỗ má, cúi đầu, ngón tay nắm chặt chăn.
Không khí, như nhiễm bệnh dịch ngại ngùng.
“Tôi ra ngoài 1 chút.” Mộ Nguyệt Sâm đứng dậy, đi ra phòng bệnh.
Hạ Băng Khuynh nhìn cửa phòng bệnh đóng lại, thở phào.
Tiêu Nhân chậm trễ phát hiện giữa 2 người có gì không đúng.
Mắt lưu chuyển, cười xấu đến gần cô, nhếch mày: “Ài, hôm qua có phải”
“Không có!” Hạ Băng Khuynh ngắt lời cô, lớn tiếng phủ định.
“Căng thẳng thành vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679189/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.