“Đc!”
“Sáng sớm cũng k thể đơn độc đi chung!” Cô nói thêm.
“Đc!”
Mộ Nguyệt Sâm k nói cầu kỳ nhiều lời, chỉ cho cô 1 chữ, anh biết cô muốn chữ này.
Hạ Băng Khuynh yên tâm rồi, chỉ chỉ đầu xe: “Đc rồi, lái xe đi, đưa em đi ăn, em đói rồi.”
“Nha đầu, em k phải cả ngày đều k ăn cơm chứ?” Mộ Nguyệt Sâm nổ máy.
“Ai nói, em ăn rồi, chỉ lại đói!” Hạ Băng Khuynh cứng miệng, cô cả ngày k ăn thật, k muốn ăn phải làm sao.
Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày: “Hạ Băng Khuynh, nếu để anh biết em lại k ăn cơm, em chết chắc.”
Hạ Băng Khuynh nghe ngữ khí tức giận của anh, mặt ngược lại cười ngọt ngào.
Mộ Nguyệt Sâm đưa cô đến nhà hàng, bản thân ít ăn, luôn gắp cho cô, thấy cô ăn no, bộ dạng sờ bụng ăn no rồi, lòng anh mới yên ổn lại.
Tim thiếu nữ, chính là đơn thuần và mẫn cảm như vậy, chỉ cần k cẩn thận tí, nói k làm hại đến cô rồi.
Anh đưa tôm đã lột cho cô.
“Tại sao anh k ăn, nhìn có thể no sao?” Hạ Băng Khuynh thấy nãy h anh chỉ nhìn cô ăn, nhịn k đc hỏi.
“K fai ai cũng là heo đầu thai.” Mộ Nguyệt Sâm dùng khăn ướt lau tay, chậm rãi nói.
“Mộ Nguyệt Sâm, ý anh em là heo!”
“Xem ra em rất hiểu rõ bản thân.”
Mộ Nguyệt Sâm cười nhéo mặt cô.
Hạ Băng Khuynh từ bỏ nói chuyện với anh, quả thật là tự tìm ngược đãi.
“Đúng rồi, thầy Quý đó nói chừng nào dạy bù cho em?” Mộ Nguyệt Sâm hỏi đến chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679331/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.