Đây k nghi ngờ gì k fai là đang khiêu khích anh, mà đang trêu chọc.
Khuôn mặt đẹp nghiêm túc của Quý Tu hiện lên tia khó chịu, anh k thể đánh cô, k thể động tay với cô.
Anh đi về trc mấy bước, giọng hòa hoãn nói với Tiêu Nhân: “Em đi ra với tôi.”
“Đơn độc?” Mắt Tiêu Nhân sáng lên.
“Đúng vậy, đơn đọc!” Quý Tu khẳng định gật đầu, nhấn mạnh 2 chữ đơn độc.
Tiêu Nhân cười hì hì đứng lên, đi theo anh ra ngoài, 1 bên còn thế tay kiểu thắng lợi với Hạ Băng Khuynh và các bạn trong lớp.
Hạ Băng Khuynh cười nhẹ lắc đầu, đoán chắc thầy Quý k thể làm gì cô rồi, lửa yêu mạnh mẽ này, quả thật k thể né đc, lại có mấy người đàn ông chịu đc chiêu này.
Làm tốt lắm, sau này thật phải đổi cách xưng hô là sư nương rồi!
Ngoài cửa.
Quý Tu 1 bước k dừng đi đến cuối hành lang.
Tiêu Nhân chạy bước nhỏ theo sau anh, vẫn như cũ 1 bước mang 3 uy, nhưng trong lòng cô vui vẻ, nhìn về trước vài lần, hướng anh đi là phòng thực nghiệm riêng của anh.
Sao lại mang cô đến nơi riêng tư này đơn độc nói chuyện?
Đầu óc vốn trí tưởng tượng bay xa của cô bắt đầu hoang tưởng cảnh anh kéo cô vào phòng làm việc, sau đó đợi k đc kéo áo ngoài của cô, xé rách đầm cô, chặn lấy miệng cô, điên cuồng hôn cô, sau đó thì…
“Hì hì hì ----” Cô cắn móng tay cười.
Sắp làm chuyện xấu hổ với anh, đột nhiên căng thẳng, có phải quá nhanh rồi không!
Quý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679394/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.