Điện thoại vừa thông, bên kia liền nghe tiếng cao vút của Mộ Lâm Nguyệt: “Yo, mắt cô có bị hoa k, bé dễ thương tiểu Băng Khuynh của chúng ta lại gọi cho cô, xem bộ dạng, sáng nay cô nói cho con 1 bất ngờ có tác dụng r.”
Tay Hạ Băng Khuynh khẽ cứng nhắc!
Lời này của cô ý là đã sớm chuẩn bị r, biết là cô sẽ gọi cho mình.
Thật là do cô s?
“Cô đang đợi con kiếm cô, đến đây, anh ở nhà, chuyện vẫn cần đc giải quyết, k fai s?” Mộ Lâm Nguyệt nói với ý vị thâm trường, ý vị trong lời nói cũng lộ ra.
“Con về ngay!”
Cúp máy, Hạ Băng Khuynh lập tức xin nghỉ về nhà.
Nếu trc khi gọi cô nghi ngờ 30%, gọi xong cô nghi ngờ 80%.
Cô gấp gáp dọn cặp về, Tiêu Nhân nhìn đến mơ hồ.
“Băng Khuynh cậu đi làm gì?” Tiêu Nhân ở sau kêu.
“Chuyện gấp!” Hạ Băng Khuynh đáp 1 câu, đầu cũng k quay lại rời lớp học.
Quá kỳ lạ r!
Đầu tiên nói chuyện k cần cô quản, lúc này lại gấp gáp k biết làm gì, nha đầu Hạ Băng Khuynh này hôm nay k đúng lại, cảm giác như bị trúng tà, chịu kích động gì r s.
Hạ Băng Khuynh gấp gáp về Mộ gia, chạy thẳng lên lầu, đến trc cửa phòng Mộ Lâm Nguyệt.
Chạy quá gấp, cô thở gấp.
Ở ngoài cửa ổn định hơi thở, mở đưa tay gõ cửa.
“Vào đi---”
Bên trong truyền ra giọng phụ nữ từ tốn lười biếng.
Hạ Băng Khuynh mở cửa đi vào.
Trong căn phòng sang đẹp rộng lớn, Mộ Lâm Nguyệt đang nằm trên ghế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679484/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.