“Băng Băng Khuynh, cậu đừng làm chuyện ngu ngốc!” Suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô là Băng Khuynh muốn nhảy lầu.
Hạ Băng Khuynh nghe tiếng, k nói chuyện, chỉ ưỡn ngực lên, thở dài 1 hơi.
Quý Tu cũng k biết cô muốn làm gì.
Trạng thái này khiến ngkhac k thể đoán trc, anh k thể giấu nữa, anh áp thấp giọng nói với Tiêu Nhân: “E qua đó nói chuyện với cô ấy, khuyên thật tốt, tôi gọi điện cái.”
“Uhm, uhm, đc, e đi!” Tiêu Nhân gật đầu ngay, hoảng loạn nuốt nước miếng, trong lòng căng thẳng.
Quý Tu đi ra, gọi cho Mộ Cẩm Đình.
Bên Mộ gia, m.n đều ngồi ở phòng khách nhỏ lầu 2, dưới lầu, quản gia cùng ng làm để dọn dẹp, Cố Quân Thụy bọn họ cũng về r, Mộ Nguyệt Sâm cũng k biết hành tung.
Bọn họ k bàn luận chuyện của Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh, dù k nói, trong lòng cũng hiểu, tiếp tục nói, chỉ tăng thêm tổn thương.
Đth Mộ Cẩm Đình vang, thấy Quý Tu gọi, lập tức nhận: “Alo, thầy Quý, ng vẫn tốt chứ!”
Điện thoại bên kia im lặng 1 lúc, khiến Mộ Cẩm Đình phát giác k điều k hay.
Quý Tu cũng k nói lời vô dụng: “Ng ngồi ở lang cang trên ban công chung cư, trc mắt k biết cô ấy muốn làm gì!”
“Cái gì?” Mộ Cẩm Đình mạnh mẽ đứng dậy từ sofa, thần sắc ngưng trọng.
Ng khác trong phòng thấy v, đều bất giác ngồi thẳng ng.
Mộ Nguyệt Bạch cũng lo lắng nhìn hướng Mộ Cẩm Đình.
“Tôi lập tức qua đó!” Mộ Cẩm Đình gấp gáp nhảy lên.
Anh cúp máy, Hạ Vân Khuynh nắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679508/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.