Tim, dường như ngừng đập!
Mộ Nguyệt Sâm!
Nam nhân đến mơ cô cũng k dám mơ đến, nam nhân mà cô chỉ cần nghe tên, thấy hình của tim đau nhói, cứ v k chút báo trc xuất hiện trc mắt cô, trốn cũng trốn k kịp mà thu vào mắt cô.
Như con dao sắc bén.
Vốn biết sẽ đau, vốn biết càng nhìn càng đau, nhưng lại k ngăn bản thân đc, k muốn nhìn, nhưng lại k nỡ chớp mắt, mắt di chuyển từ tóc của anh, mắt anh, đến mũi rồi môi mỏng, đôi môi hôn cô vô số lần đó.
Cơ thể cường tráng bị áo tây đen che mất, khuôn ngực cô dựa vào vô số lần, quen thuộc đến lạ, nhưng tỉnh lại thì k còn thuộc về cô nữa.
Tất cả k còn thuộc về cô nữa.
Tim trong tình huống k phòng bị, sự khó chịu đc ủ men, dần dần đau đớn, như là bị ai đó đâm mấy dao, k thấy máu, nhưng đã đau đến k thở nổi.
Thì ra bất cứ sự kiên cường giả tạo nào cũng k chịu nổi tấn công trong 1 khắc của hiện thực, loại tấn công đó xuyên qua tim, k chút lưu tình.
Mắt Mộ Nguyệt Sâm như hồ nước lạnh giá, k chút nhiệt độ.
Anh lạnh lùng nhìn cô, mắt k chớp, ánh mắt đó, im lặng đến đáng sợ.
2 ng nhìn nhau.
1 người mang sự hoảng loạn, 1 người lạnh lẽo như băng!
“Bé ngốc, sao đứng bất động v?”
Phía sau, truyền đến giọng đấy ôn nhu của Mộ Nguyệt Bạch.
1 bên khác, Mộ Lưu Huyền như sao băng chạy đến, qua đó rất thoải mái khoác tay lên vai cô: “Em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679522/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.