Nội tâm Hạ Băng Khuynh có chút căng thẳng!
Nhìn bộ dạng, muốn chị và cô tâm ý tương thông là chuyện rất khó khăn.
“À, anh ta---” Đối diện 2 ng vừa vào, Hạ Băng Khuynh chỉ có thể cười khan, mắt nhìn qua phía Mộ Nguyệt Sâm, k tự nhiên nói: “Cũng vừa mới đến!”
“Phải không!” Hạ Vân Khuynh dùng ánh mắt thâm sâu hoài nghi thám tính lưu chuyển giữa Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Sâm.
Mộ Nguyệt Sâm k biểu lộ thái độ, mà cổ áo bị kéo rộng của anh càng khiến chuyện ái muội đến cực điểm.
1 ng hoài nghi, ng khác lại k giải thích, làm cho chuyện này càng nói càng đen*.
*Càng giải thích càng k rõ đc, sẽ bị hiểu lầm nhiều hơn.
Mặt nhỏ của Hạ Băng Khuynh chỉ lộ ra 1 chữ quẫn(bách)!
Thật là điên mất!
Quý Tu nhìn 4 phía, từ tốn trần thuật: “Cửa sổ mở, bình hoa bị bể, hoa hồng nhìn rất tươi, chắc là sáng nay mới cắm, Mộ tổng mặc đồ ngủ, k thể ra hoa viên hái hoa, cho nên ng tặng hoa sẽ là ng khác, nếu ng tặng hoa có thể k nhanh k chậm mở cửa sổ, lúc đó trong phòng chắc chỉ có Băng Khuynh 1 người, tôi suy đoán có thể là lúc Mộ tổng đi ngang phòng, nghe tiếng vỡ nên vào xem, tôi tin lời Băng Khuynh nói!”
Mắt Hạ Băng Khuynh sáng lên, dùng sức vỗ tay: “Thầy Quý thật giỏi! Suy luận k sai tí nào!”
Phù! Lòng cô thở phào, cuối cùng, vẫn là thầy Quý giải vây cho cô.
Mặt cô đầy sùng bái, khiến cho sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm càng lạnh lẽo.
“Thầy Quý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679567/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.