Chỉ là, Ôn Tử Tích k biết, lúc cô quay đầu, đầu Mộ Nguyệt Sâm lại lần nữa nhìn về hướng Hạ Băng Khuynh rời đi, ánh mắt đó, sâu đến nỗi như muốn hút cô vào sâu trong xương tủy của mình.
Đường lên lầu, k khó.
Nhưng đến đến phòng, đối với Hạ Băng Khuynh mà nói như dùng hết sức lực của cả đời.
Để đồ lên bàn, chân cô mềm nhũn, yếu ớt ngồi lên mặt đất.
2 tay, nhẹ ôm đầu gối, vùi mặt vào trong.
Lúc nãy ở dưới lần, cô nghe đám ng nói 4 từ nam tài nữ sắc.
Nam tài nữ sắc, là chỉ họ s?
Quả thật là v.
Họ đứng chung chỗ, thật sự chói mắt, như là trời sinh nên đứng chung 1 chỗ v.
Mà cô, chẳng qa là vịt con xấu xa vô tình chui vào thế giới của họ.
Bây h. cuối cùng, chia tan r.
Cô, cũng nếu rời đi r.
Khắc này, trái tim chua xót k thôi, như thủy triều, lại muốn đưa cô đến 1 nơi xa xôi vô danh.
Suy nghĩ trong lòng, dần rõ ràng---
Cô muốn rời đi.
Cô fai rời đi.
Rời khỏi nơi có kí ức về Mộ Nguyệt Sâm rời khỏi thành phố có hơi thở của anh, thật xa, tùy tiện chỗ nào cũng đc.
Suy nghĩ vừa xuất hiện, liền bắt đầu sinh sôi.
Cho đến khi cửa lớn, bị ng mở ra.
Thầy Quý ở trường nghe tin, thấy Mộ Nguyệt Sâm đính hôn.
Sợ Hạ Băng Khuynh cũng biết, cho nên về coi.
Kết quả, liền thấy cô ngồi dưới đất, bộ dạng yếu đuối bất lực.
Anh đưa tay kéo cô lên, nhìn vào mắt cô.
Vẫn may, k khóc.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679768/chuong-573.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.