Tiêu Nhân chính là gánh vác sự thất vọng của anh, đến trc mặt anh: “Cái đó, e vốn thật sự ở chỗ khác, ai ngờ mệt quá, trên xe ngủ 1 giấc, e đoán thế nào, vừa mở mắt, liền ở trc cửa khách sạn. Sau đó cô nói với e, cùng cô ấy đi gặp nhà tài trợ, bây h e là lính của cô ấy, tự nhiên k thể tùy ý mình đc đúng k.”
Quý Tu nhìn cô, k nói.
Hạ Băng Khuynh ở bên âm thầm để dấu x với Tiêu Nhân, lắc đầu, kêu cô đừng nói nữa.
Quý Tu nếu đã có thể biết cô đến đây, chắc chắn đã biết sự thật, cô còn tìm cớ, v đó sẽ là nói dối.
Cô rất rõ nói dối có lực sát thương lớn thế nào đối với tình cảm.
Tiêu Nhân thấy Hạ Băng Khuynh ra hiệu, tim tuy hiểu mấy lần,nhưng lời vẫn nói ra.
Cắn môi, cô đưa tay ra với a, kéo tay a, nũng nịu: “Tu Tu, anh đừng giận mà, ngta lần sau k dám lừa anh nữa!”
Quý Tu lạnh lùng rút tay ra: “Từ tuần sau, tôi sẽ k về nữa, e căn bản k ngaon ngoãn học, căn bản k cần tương lai, đến bản thân cũng có thể buông bỏ, tôi cần gì tốn tâm tư.”
Nói xong, quay ng rời đi.
Đi rất dứt khoát.
Tim Tiêu Nhân đau đến k hô hấp đc, cô bước lớn theo anh, theo sau lưng anh.
Cứ v đến bên ngoài, vào thang máy, ra cửa khách sạn, mặc vai trần trong gió, ôm tay anh: “Tu Tu, e sai r, e sai r, sau này k lừa anh nữa, cho e 1 cơ hội nữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679794/chuong-589.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.