Đập vào mắt, là khuôn mặt đẹp trai phóng đại của Mộ Nguyệt Sâm.
Ngũ quan tinh tế, như đc phác thảo, mày kiếm mắt sao, mang theo sự ôn nhu sâu k thấy đáy, không khí như có sương mù trên tiên cảnh, bên trong đầy ánh nắng, đẹp đẽ, nhưng lại mê ly k thật.
Tim âm thầm đập nhanh 2 nhịp.
Ánh sáng đánh tan màn đêm k thể tránh né rọi trc mắt họ, mê hoặc tâm trí.
Hô hấp 2 ng có chút nóng.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn đôi môi khẽ mở, môi mỏng nhịn k đc áp lại gần.
Lúc sắp chạm vào.
“A---” Hạ Băng Khuynh k chút báo hiệu la lên, đẩy anh ra xa, an ủi trái tim đang đập k ngừng, lớn tiếng đập tan không khí ái muội màu hồng: “Mộ Nguyệt Sâm anh đến gần v làm gò? Chút nữa dọa chết tôi r.”
Mộ Nguyệt Sâm thẳng lưng, tự nhiên nói: “Thấy e ngủ ngon v, còn chảy nước miếng, sợ nước miếng chảy lên ghế tôi, cho nên k thể k kêu e dậy!”
“”
Nước miếng?
Hạ Băng Khuynh phản ứng có điều kiện sờ miệng, ngón tay lại k biết đã sập bẫy.
Cô nhanh chóng lấy tay ra, để lên bàn.
Cô cũng ngu đến k còn bạn nữa, mới tin lời của anh.
Khuôn mặt cao lạnh của Mộ Nguyệt Sâm phủ lên ý cười nhẹ, như là đứa trẻ đắc ý sau khi làm chuyện xấu.
Anh dựa mép bàn:”Mới sáng sớm, s ngồi trên ghế tôi ngủ? Ở ks ngủ k ngon s, đến chỗ tôi ngủ có cảm giác thân quen s?”
Hạ Băng Khuynh cười lạnh: “Chúng ta đừng vòng vo nữa, cùng Thái tổng ăn sáng thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679872/chuong-667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.