“Shh---” Hạ Băng Khuynh đau đến nhíu mày
Nhìn chỗ anh ấn, mặt bất giác đỏ lên, cô đẩy tay anh ra, k vui thanh lại cổ họng:”Anh đừng đụng tôi, tôi sẽ k đau!”
Mộ Nguyệt Sâm thấy mặt cô đỏ lên, đáy mắt lướt qa tia dịu dàng.
“Đi bệnh viện xem thử, chụp CT, làm kt tổng quát.”
“K cần đâu, lúc té bảo vệ đầu lại, k đụng fai, cơ thể chỉ là bị chà sát, nghỉ tí là đc.” Hạ Băng Khuynh nhẹ nhàng nói.
“Có gì hay k e nói k tính, bác sĩ nói mới tính!” Mộ Nguyệt Sâm kiên trì.
Hạ Băng Khuynh bất lực hít thở: “Mộ Nguyệt Sâm, nếu tôi thật sự k thoải mái, sẽ k mang cơ thể ra làm trò đùa, tin tôi, chỉ 10 mấy bậc cầu thang, tôi rất rõ lúc té, có bị đụng đầu hay k, thật sự k cần đi bệnh viện, nếu anh thực sự muốn thể hiện sự quan tâm với tôi, thì giúp tôi đem bao đá đến, thuận tiện mua bữa trưa, vừa nãy ăn trưa chỉ ăn 2 miếng!”
Mộ Nguyệt Sâm định thần nhìn cô 1 lúc: “Thật sự k s? K cần đi bệnh viện?”
“Thật sự k cần!” Hạ Băng Khuynh rất khẳng định gật đầu.
“V đc r!”
Cô nói khẳng định như v, Mộ Nguyệt Sâm cũng k ép cô, nhìn đầu cũng k có vấn đề gì lớn.
Anh đứng dậy: “Ngoan ngoãn chờ trong phòng! Tôi đi r về!”
Quay ng, a rời phòng nghỉ.
Hạ Băng Khuynh nhẹ dựa giường, nghĩ đến khoảnh khắc nguy hiểm lúc nãy, tim cô càng thêm lạnh.
Tình hình lúc nãy, nếu sau lưng đưa ra 1 con dao, cô cũng k né
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679883/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.