“E cảm thấy là gì?” Mắt Mộ Nguyệt Sâm như núi lửa cuồn cuộn, từ trong sâu nhất đốt lên ngọn lửa dữ dội.
Ánh mắt ái muội, trần trụi, khiến ng khác dễ dàng liên tưởng.
Não Hạ Băng Khuynh xuất hiện 1 cảnh tượng, mặt lập tức đỏ lên.
Tên biến thái này.
Đây là đại biến thái.
Nhìn thấy phản ứng của cô, biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm càng đầy ý đùa, anh chỉ má cô: “Nghĩ gì v? Mặt đỏ thành v, có fai quá nóng k? Cần cởi đồ k?”
“Đủ r, tôi k nghĩ gì cả” Hạ Băng Khuynh lớn tiếng đáp, vì k muốn sự khó xử lan tràn, cô chỉ có thể giả bộ k nghe hiểu lời anh: “Xin lỗi, tôi k fai sâu trong bụng anh, anh nói tôi k hiểu, cũng k rảnh muốn hiểu”
“K hiểu s?” Mộ Nguyệt Sâm miệng mang ý cười, cảm thấy như đang trêu đùa con mèo nhỏ bị nhìn thấu tâm tư v, anh cố ý dựa qa 1 tí, thổi bên tai cô: “Như v đi, tôi nói rõ tí, e có thể đỡ phía trên, cũng có thể đỡ phía dưới.”
“.” Hạ Băng Khuynh mặt đỏ như trái cà, cô nhịn xúc cảm muốn dùng gối bịt mặt anh lại, nghiêng đầu qa, cười âm trầm với anh: “A muốn đi thì nhanh lên, nếu k tôi đi lấy cái cây đánh gãy tất cả chân của anh, r khâu miệng anh lại.”
“E đối xử như v với ân nhân của mình s?” Mộ Nguyệt Sâm dùng tay sờ má cô.
Lúc này, bộ dạng hung dữ của cô thật đáng yêu.
Hạ Băng Khuynh lấy tay anh xuống: “Ân nhân cứu mạng, phiền anh đàng hoàng 1
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679952/chuong-735.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.