Anh nhẫn nại nói ra lập trường của mình, hi vọng cô có thể k chấp nhất chuyện “gãy chân”.
Ai ngờ Hạ Băng Khuynh chớp mắt, cũng ương bướng nhìn chằm chằm anh, cực kỳ cực kỳ nghiêm túc bắt đầu nói lại lần nữa lập trường của anh, “Tôi thật sự k tức giận. Trc đây anh cứu tôi, bây h tôi cũng chăm sóc anh r, chúng ta coi như huề nhau.”
Cô cố ý k nói 2 chữ gãy chân vào câu nói, v cũng coi như cân bằng ân oán r.
Anh k s, thật sự tốt hơn.
Cô có thể hoàn toàn buông bỏ chuyện của tp S, k chút lưu luyến rời đi.
Ai ngờ sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm ngày càng lạnh, mắt bắt đầu có vô số sự lạnh lẽo.
Huề nhau?
Ha
Nên huề như thế nào đây?
“Rè---, rè---” Túi trên bàn có tiếng rung của đth.
K cần nghĩ của biết đth do ai gọi.
Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Sâm k hẹn mà cùng nhìn bên bàn.
Hạ Băng Khuynh đứng dậy đi đến bên bàn.
Tay đột nhiên bị nắm lại.
Cả ng chưa phản ứng kịp, tất cả mọi thứ trong phòng như xoay vòng, cả ng trực tiếp bị kéo về sau, té vào trong lồng ngực cường tráng.
Khi mắt không còn xoay vòng, tay cô bất giác nắm chặt áo sơ mi của anh, 5 ngón tay căng thẳng níu chặt.
Mà ánh mắt của anh.
Sắc bén sâu thẳm như dao phẫu thuật.
Mộ Nguyệt Sâm 1 tay ôm cô, từ trên nhìn xuống mặt Hạ Băng Khuynh: “K cho lấy”
“Buông tay!” Hạ Băng Khuynh lạnh lùng lên tiếng.
“K buông!” Anh k những k thả lỏng còn ôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679988/chuong-771.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.