4 đôi mắt đối mặt với 2 đôi mắt.
Âm thanh biến mất.
Không khí cực kỳ ngại ngùng.
4 người bị dúi vào tỉnh táo lại lập tức lùi ra ngoài.
“Haha--” Tiêu Nhân chột dạ cười khan.
“Các người---” Cố Quân Thụy nghĩ cái mấy, muốn tìm ra cách giải thích tốt nhất, Khương Viên phản ứng lại, lập tức tiếp lời, “Đều đến để đi vệ sinh!”
“Mắc quá nè!” Cố Quân Thụy rất biết diễn lập tức ôm đũng quần.
“Tớ cũng gấp!” Quản Dung Khiêm phụ họa, học bộ dạng của Cố Quân Thụy, chéo 2 chân dài lại.
Hạ Băng Khuynh đanh mặt nhìn mấy ng đang diễn trước mắt, “Nghe nói ng vô vị thì hay đái, cái này quả là đúng.”
“.”
Đám 4 ng chỉ có thể nhịn, cười lấy lệ, tuy nụ cười cứng đơ.
Nhưng ai biểu họ thật sự nghe lén chứ.
Hạ Băng Khuynh cũng lười nói họ, “Các ng từ từ xếp hàng, tôi đi trc, phiền tránh ra?”
Mấy ng lập tức nhường ra 1 đường.
Cô đi ra ngoài về buồng máy bay.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn mấy ng trc mắt, biểu cảm bình thản miệng có nụ cười như có như k.
Thực tế, anh sớm đã nghe tiếng bên ngoài có ng.
2 nhân vật chính cũng đi r, mọi ng cũng hết hứng, 1 lúc, đều ai về chỗ nấy.
Từ nhà vệ sinh ra, má phải của Mộ Nguyệt Sâm có 1 dấu răng rõ ràng, như là ‘món quà’ sau vở kịch gợi tình.
Hạ Băng Khuynh thật muốn đào một lỗ dưới máy bay nhảy từ cao xuống.
Máy bay bay 2h30.
Trưa.
Tiếp viên vào cung kính hỏi từng ng muốn ăn gì, k lâu sau liền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2680019/chuong-790.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.